Mục lục
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4076

Được đám đệ tử dìu, Lâm Chính giả bộ yếu ớt bước tới Anh Hoa Điện và chắp tay:“Các vị tôn trưởng, điện chủ, đệ tử đã không làm các vị mất mặt đúng không?”, Lâm Chính mỉm cười.

Trịnh Thông viễn mặt tối sầm, đôi mắt ánh lên sát khí, ông ta thật chỉ muốn xử lý luôn thằng nhãi này. Tam tôn trưởng không thể hiện gì nhiều, chỉ khẽ gật đầu: “Lâm Chính cậu làm khá lắm. Lần này coi như cậu đã lập công lớn cho thiên cung rồi. Tôi sẽ báo lên Đại tôn trưởng, thưởng cho cậu”.

“Sao có thể nói vậy được, thiên cung đã cứu giúp đệ tử, đệ tử phải báo ân mới đúng”.

“Cậu có thể lĩnh ngộ được như vậy là tốt. Được rồi, cậu bị thương cũng không hề nhẹ. Cậu đi nghỉ ngơi đi. Lát nữa tôi sẽ bảo ngũ tôn trưởng đích thân chữa trị cho cậu”.

“Không cần đâu, đệ tử bị thương một ít mà thôi”.

“Không có gì, về đi”, Tam tôn trưởng vẫn kiên quyết.

“Vâng, cảm ơn Tam tôn trưởng”, Lâm Chính mỉm cười, quay người rời đi.

“Giải tán”, Tam tôn trưởng phất tay, đám đệ tử giải tán. Anh Hoa Điện trở lại vẻ yên lặng vốn có của nó. Thế nhưng Tam tôn trưởng vẫn đứng đó một hồi lâu, mắt nhìn theo hướng Lâm Chính rời đi.

“Tam tôn trưởng, mặc dù Lâm Chính bị thương nhưng chỉ là bị thương da thịt, hà tất phải bảo tôi đích thân chữa trị?”, Ngũ tôn trưởng không hiểu, bèn bước lên hỏi.

“Trị thương là chuyện nhỏ, thực ra là tôi có ý khác”, Tam tôn trưởng nói.

“Ý gì cơ?”

“Tôi muốn bà điều tra hoạt độc trong người Lâm Chính. Xem hoạt độc nó như thế nào”, Tam tôn trưởng trầm giọng. Nghe thấy vậy đám đông lập tức hiểu ra kế hoạch của Tam tôn trưởng.

“Tam tôn trưởng, ông cảm thấy…hoạt độc trong người Lâm Chính có vấn đề sao?”

“Không phải bà nói tình hình của cậu ta rất nghiêm trọng, không thể vận động chân khí được à? Nếu đúng như vậy thì tại sao cậu ta có thể giết được Bạch Hạo Tâm? Vì vậy tôi nghĩ chắc chắn là bà bị lừa rồi”, Tam tôn trưởng hừ giọng.

“Nhưng cậu ta đâu có thể tự chữa lành được. Cậu ta không có dược liệu, dù có y thuật kinh thiên thì cũng không làm gì được mà”, Ngũ tôn trưởng nói.

Không bột đố gột nên hồ. Lâm Chính dù yêu nghiệt nhung cũng không thể yêu nghiệt tới mức đó được.

“Bà thật sự cho rằng không hề sao? Bà quên chuyện ở Từ Bi Thất rồi à?”, Tam tôn trưởng hừ giọng. Ngũ tôn trưởng cảm giác da đầu tê dại.

“Ông cho rằng người trộm Từ Bi Thất có khả năng là Lâm Chính?”, Trịnh Thông Viễn nhanh nhạy nhận ra.

“Rất có khả năng, vì vậy tôi muốn điều tra”, Tam tôn trưởng lấy từ trong người ra một cây châm màu đỏ đưa cho Ngũ tôn trưởng.

“Xích Hồng Châm?”, đám đông thất kinh.

“Lâm Chính giảo hoạt, có thể là cậu ta có cách nào đó để che giấu tình hình hoạt độc trong cơ thể mình. Mọi người mang Xích Hồng Châm cùng phần thưởng tới đó. Có Xích Hồng Châm thì dù cậu ta có sử dụng thủ đoạn gì cũng không thể che giấu được. Châm này có thể thử được vạn độc”, Tam tôn trưởng trầm giọng.

“Được”.

“Nghe đây, nếu hoạt độc trong người Lâm Chính có sự chuyển biến theo hướng tích cực thì hoàn toàn có thể khẳng định cậu ta là hung thủ trong vụ trộm Từ Bi Thất, vậy thì phải lập tức bắt cậu ta lại. Nếu như cậu ta dám phản kháng thì giết ngay tại chỗ, rõ chưa?”, Tam tôn trưởng đanh giọng.

“Vâng, Tam tôn trưởng”, Ngũ tôn trưởng gật đầu, định rời đi.

“Ngũ tôn trưởng, từ từ đã” ,lúc này, Trịnh Thông Viễn hét lớn. Ngũ tôn trưởng khựng bước.

Trịnh Thông Viễn bước tới nói: “Tôi đi cùng bà”.

Ngũ tôn trưởng giật mình, lập tức hiểu ra ý của Trịnh Thông Viễn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK