Mục lục
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3035

“Đặng Lôi? Là cậu sao?”, Lâm Chính gọi.

“Ô hô, cậu Lâm của chúng ta còn nhớ tôi à? Đúng là vinh hạnh của tôi”, người đàn ông cười hì hì đi tới, quan sát Lâm Chính một lượt: “Cả người cậu chỉ mặc như thế thôi á? Xem ra mấy năm qua cậu sống chẳng ra làm sao”.

“Đặng Lôi, sao vậy? Anh quen biết người này à?”.

Cô gái lớn tuổi hơn đi tới, hỏi.

Vẻ mặt cô gái rất lạnh lùng, ánh mắt cũng trong trẻo lạnh lùng.

“À, không có gì, chỉ là gặp được người bạn học trước đây”, Đặng Lôi cười nói.

“Bạn học? Đại học sao?”.

“Cứ cho là vậy, nhưng cậu ta đã bỏ học lâu rồi”, Đặng Lôi nhún vai.

“Hóa ra là vậy, hai người ôn lại chuyện cũ đi”, cô gái gật đầu, cũng không nói nhiều.

“Ôn lại chuyện cũ? Tôi và người này thì có chuyện cũ gì để ôn lại chứ?”, người đàn ông khẽ cười một tiếng, khinh miệt nhìn Lâm Chính: “Sao cậu lại chạy tới đây thế? Biết đây là đâu không? Cậu đến đây muốn đâm đầu vào chỗ chết à?”.

“Đương nhiên biết, lối vào hồ Ám Long chứ gì”, Lâm Chính không bực dọc, bình tĩnh đáp.

“Ha, cậu biết mà còn đến đây? Đừng nói cậu muốn vào trong thật đấy chứ?”, Đặng Lôi híp mắt, hỏi.

“Không vào được sao?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

“Ngu ngốc, rốt cuộc cậu có biết tình hình ở đây không? Tôi khuyên cậu mau về đi, tránh đến lúc đó lại chết không rõ ràng”, Đặng Lôi hơi tức giận.

Lâm Chính vẻ mặt bình tĩnh, nhìn anh ta, nói: “Cậu nói trong đó rất nguy hiểm, vậy mà các cậu còn vào trong làm gì?”.

“Ha ha, cậu nghĩ cậu là ai? Nắm đấm của cậu có to hơn tôi không?”, Đặng Lôi giơ nắm đấm lên, khinh thường nói.

Lâm Chính nhớ thời đi học Đặng Lôi đã là kẻ hay sinh sự. Nghe nói nhà anh ta bao đời học võ, còn anh ta từ nhỏ đã theo học một đại sư võ thuật rất nổi tiếng, võ công rất giỏi, bình thường giải quyết vài tên côn đồ không thành vấn đề, ở trường rất được các nữ sinh hoan nghênh.

Anh nhìn sang hai cô gái ở phía sau, phát hiện trên cổ bọn họ có đeo thẻ nhân viên, hơn nữa còn cầm theo máy ảnh trên tay.

Lâm Chính lập tức hiểu ra. Hai người này có lẽ là phóng viên.

Có lẽ Đặng Lôi đi theo làm sứ giả bảo vệ hoa, chắc là anh ta định dẫn hai phóng viên này vào hồ Ám Long quay chụp vài cảnh bùng nổ.

“Các người biết về chuyện bên trong hồ Ám Long?”, Lâm Chính nhíu mày hỏi.

Theo lý mà nói, chuyện này sẽ không truyền đến tai người dân bình thường, sao mấy người Đặng Lôi lại biết?

“Xem ra tên ngốc cậu không biết gì cả mà chạy tới nơi này! Tôi nói cậu biết, hồ Ám Long nay đã khác xưa. Bây giờ trong hồ Ám Long chật kín người, hơn nữa không phải người bình thường, mà là cao thủ võ lâm, là người có thủ đoạn cao cường. Cậu đi loạn vào chỗ như vậy, gặp phải bọn họ chưa biết chừng sẽ phải nếm mùi đau khổ!”, Đặng Lôi cười nhạt nói.

“Anh Đặng Lôi, vậy bọn họ đến đây rốt cuộc là vì cái gì?”, cô gái có dáng vẻ ngây ngô ở phía sau hỏi.

“Nghe nói là đến vì y thuật của thần y Lâm”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK