Mục lục
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3118

Dương Hoa do thần y Lâm dốc biết bao tâm huyết gây dựng nên, nếu thần y Lâm vì Dương Hoa mà khai chiến với Cổ Phái thì đủ để chứng minh trong lòng thần y Lâm, Dương Hoa quan trọng đến mức nào.

Ông ta tin thần y Lâm sẽ không vì chuyện này mà khiến Dương Hoa sụp đổ.

Khánh Dung ngẩng đầu lên cười, tuy bả vai đau thấu trời xanh, nhưng trong lòng ông ta vô cùng đắc ý.

Dù là Cổ Phái hay Dương Hoa, thì giờ phút này đều nằm trong tay ông ta.

E rằng không ai ngờ được, hai hổ đấu nhau, người cười đến cuối cùng lại là nhà họ Khánh.

Nhưng đúng lúc người nhà họ Khánh đang dương dương đắc ý, thì Lâm Chính bỗng lên tiếng.

“Dương Hoa? Tôi chẳng thèm quan tâm!”.

Anh vừa dứt lời, tất cả người nhà họ Khánh đều tắt nụ cười.

Vẻ mặt Khánh Dung căng cứng lại: “Chủ tịch Lâm, cậu… cậu nói cái gì?”.

“Tôi chẳng thèm quan tâm Dương Hoa, mất thì mất, tôi thành lập cái khác là được. Khánh Dung, nếu ông muốn dùng Dương Hoa để uy hiếp tôi… thì ông nhầm rồi. Trong mắt tôi, Dương Hoa chỉ là một công cụ mà thôi”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

Khánh Dung ngây ra nhìn anh, sau đó bật cười: “Chủ tịch Lâm, chiêu lấy lui làm tiến này của cậu đúng là khéo léo, cậu tưởng cậu ra vẻ phớt lờ Dương Hoa thì tôi sẽ bị cậu lừa sao?”.

“Ông không tin sao?”.

Lâm Chính lấy điện thoại ra, gọi cho Mã Hải, đồng thời bật loa ngoài.

“Chủ tịch Lâm có phân phó gì vậy?”, đầu bên kia vang lên giọng nói của Mã Hải.

“Ông nghe thôi là được”.

Lâm Chính nói một câu, rồi nói với Khánh Dung: “Ông nhận ra giọng nói của Mã Hải chứ?”.

“Chủ tịch Lâm, cậu… cậu muốn làm gì?”, Khánh Dung cảm thấy không đúng lắm, trán rịn mồ hôi, đanh giọng hỏi.

“Tôi tiêu diệt Cổ Phái không phải vì Cổ Phái nhòm ngó Dương Hoa của tôi, mà là vì Cổ Phái đã làm bị thương rất nhiều người mà bọn họ không được động đến. Đây là điều mà tôi không thể tha thứ. Nếu ông nghĩ tôi chỉ vì chút tiền của Dương Hoa mà không đội trời chung với Cổ Phái thì ông nhầm to rồi”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

Khánh Dung khựng lại, miệng há ra, không biết nên nói gì cho phải.

Lâm Chính lại nói: “Khánh Dung, bây giờ tôi cho ông cơ hội cuối cùng, lập tức nói cho tôi biết Công Tôn Đại Hoàng đang ở đâu. Nếu ông nói, tôi sẽ coi như chuyện trước đó chưa từng xảy ra, nếu ông vẫn không chịu nói, vậy thì… tôi chỉ có thể dùng cách riêng của tôi để giải quyết chuyện này”.

Khánh Dung thầm siết chặt nắm tay, nghiến răng trèo trẹo, hiển nhiên ông ta đang rất rối rắm.

Công Tôn Đại Hoàng chỉ cho ông ta một nửa truyền thừa Cổ Phái, Công Tôn Đại Hoàng nói, nếu ông ta có thể che giấu tung tích của Công Tôn Đại Hoàng 10 ngày, thì sẽ giao cho ông ta một nửa còn lại.

So với Dương Hoa, chắc chắn Khánh Dung khao khát có được truyền thừa Cổ Phái hơn.

Nhưng thần y Lâm lại không phải là người dễ chọc…

Nếu những lời anh nói là thật, thì chẳng phải nhà họ Khánh sẽ tiêu đời sao?

Ông ta ngập ngừng, vô cùng khó xử, không biết nên trả lời thế nào.

Đúng lúc này, một tiếng quát vang lên.

“Chủ tịch Lâm, chúng tôi đã nói rồi, chúng tôi không biết Công Tôn Đại Hoàng đang ở đâu cả. Dù anh ép hỏi đến đâu cũng vô ích thôi. Nếu anh thực sự muốn tiêu diệt nhà họ Khánh thì cứ việc. Nhưng chắc là anh cũng biết rõ hậu quả, tôi không tin anh sẽ vì một phút bốc đồng mà hủy hoại Dương Hoa”.

Lâm Chính lập tức nhìn về phía phát ra tiếng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK