Mục lục
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4123

“Ồ, Hám Sơn, có vấn đề gì sao?”, Lăng chưởng môn hỏi.

“Chưởng môn, Lâm Chính không hề đơn giản. Nếu như giết cậu ta thì chúng ta sẽ bị tổn thất không hề nhỏ”, Chấn Hám Sơn chắp tay.

“Tổn thất sao?”

“Đúng vậy chưởng môn. Chắc chưởng môn không biết Lâm Chính sở hữu cơ thể thần võ. Nếu như giết cậu ta, chắc chắn không phải chuyện dễ. Nếu mà chiến đấu thì chúng ta cũng sẽ phải trả cái giá không hề rẻ. Như vậy thì được chẳng bằng mất”, Chấn Hám Sơn khổ sở nói.

“Cơ thể thần võ?”

Lăng chưởng môn chau mày: “Lâm Chính bao nhiêu tuổi?”

“Nhìn có vẻ hơn 20 tuổi, có vẻ là nhỏ hơn cả Thanh Nhai”.

“Cái gì? Nhỏ hơn Thanh Nhai sao?”, những người khác hô lên đầy kinh ngạc, rõ ràng là họ khó có thể chấp nhận được.

“Thanh Nhai cũng mới 29 lẽ nào người này mới tầm 25, 26? Mới tầm đó tuổi mà đã luyện được cơ thể thần võ rồi sao? Đùa chắc?”, một người đàn ông tóc bạc lên tiếng: “Chấn đại nhân, không phải là ông nhìn nhầm đấy chứ”.

“Đúng vậy. 25,26 tuổi luyện được cơ thể thần võ? Hừ, dù có có cơ duyên lớn đến mấy thì cũng không làm được. Chấn đại nhân, chắc chắn là người đó lừa ông rồi. Ông trưởng rằng đó là cơ thể thần võ nhưng trên thực tế chỉ là chút thủ đoạn mà thôi”, có người nói tiếp. Không ai chịu tin.

Chấn Hám Sơn chỉ lắc đầu: “Tôi đã đích thân giao đấu với Lâm Chính, cậu ta có phải sở hữu cơ thể thần võ hay không, bản thân tôi biết rõ, các vị không cần phải nghi ngờ”.

“Dù cậu ta có cơ thể thần võ thì đã làm sao. Lẽ nào lại mạnh hơn được cả Tử Huyền Thiên. Chấn đại nhân, chuyện này không cần ông phải ra mặt, Lâm Chính giao cho tôi”, Thanh Long đại sư huynh điềm đạm nói.

“Điều này…”, Chấn Hám Sơn không biết phải nói như thế nào.

“Được rồi Hám Sơn, ông không cần nói nhiều nữa, tôi hiểu ý của ông”.

Lúc này, Lăng chưởng môn đứng dậy, điềm đạm nói: “Giống như Thanh Long nói, chuyện này không chỉ giúp giữ thể diện cho Tử Huyền Thiên mà quan trọng hơn còn có được một lời giải thích với các đệ tử. Đệ tử của chúng ta ở ngay trong tông môn của mình mà bị ức hiếp như thế, tôi là chưởng môn lại không bảo vệ được sao?”

Thể diện quan trọng nhưng lòng người càng quan trọng hơn. Là chưởng môn, đương nhiên ông ta biết điều đó.

“Điều này…”, Chấn Hám Sơn định nói gì đó.

“Đưa Lâm Chính đi xét xử trước đi. Tử Huyền Thiên cũng không làm gì quá đáng, đợi cậu ta đến, hỏi tội, ai đúng ai sai thì bổn chưởng môn sẽ biết cách xử lý”.

Nói tới đây chưởng môn nhìn lên: “Lâm Chính tới chưa?”

“Đã cử người đi thông báo rồi ạ, chắc là sắp tới”.

“Ừ”, chưởng môn gật đầu.

Đúng lúc này có giọng nói từ ngoài thần điện vọng vào: “Lâm Chính đã tới, Lăng chưởng môn, ông muốn xét xử tôi thì tôi đồng ý thôi”.

Dứt lời, Lâm Chính và Thu Phiến bước vào. Đám đông quay qua nhìn.

Chính chủ đã đến!

Tất cả mọi người đều dồn ánh mắt lên người Lâm Chính.

“Lâm Chính, cậu thật vô lễ! Nhìn thấy chưởng môn của chúng tôi còn không mau quỳ xuống dập đầu?”, La các chủ ở bên này lập tức quát lớn.

“Ông ta là chưởng môn các người, không phải chưởng môn của tôi, vì sao tôi phải quỳ dập đầu?”, Lâm Chính nghiêng đầu hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK