Mục lục
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1591

“Tôi cũng không biết, sư tỷ Diên Nữ bảo tôi mang tới”, người này nói xong bèn quay người rời đi.

Tiểu Thúy không hiểu. Lâm Chính cũng cảm thấy hoang mang, anh nhìn những thứ bên trong chiếc hộp.

“Anh Lâm, đây cũng là châm à? Lẽ nào sư tỷ Diên Nữ tưởng anh không có châm nên nhờ người mang tới cho anh?”

“Nhưng cũng có vài cây thôi mà. Có lẽ những cây châm này cũng không được sạch sẽ cho lắm”.

Lâm Chính cầm một cây lên xem. Sau khi quan sát, anh tái mặt: “Châm này có độc”.

“Cái gì?”,Tiểu Thúy giật mình, run rẩy.

“Vậy mấy miếng vải này thì sao?”, cô gái lắp bắp.

“Những miếng vải này…cũng không phải vải đựng châm, mà giống như vừa được tẩm độc…”, Lâm Chính đanh mắt, sau đó đột nhiên nhớ ra điều gì đó bèn đứng dậy: “Mau, đưa những thứ này vứt đi, nhanh”

“Hả? Được được…”, Tiểu Thúy run rẩy, vội vàng cầm cái hộp gỗ mang ra ngoài.

Đúng lúc này, một nhóm người đột nhiên bước vào. Tiểu Thúy vừa ra tới cửa thì đã bị đẩy ngược lại. Nhìn là biết người trên đảo.

Đi đầu là một người đàn ông trung niên để râu ngắn. Người đàn ông này trừng mắt nhìn Lâm Chính sau đó quay qua Diên Nữ, trầm giọng: “Diên Nữ, có phải người này không?”

“Đúng vậy, Tam trưởng lão, chính là anh ta”, Diên Nữ trả lời.

“Được lắm, người đâu, bắt lại”, Tam trưởng lão phất tay. Dứt lời, những người khác của đảo Vong Ưu lập tức lao lên ghì chặt Lâm Chính.

“Các người định làm gì vậy?”, Tiểu Thúy tái mặt.

“Tại sao lại bắt tôi?”

Lâm Chính trầm giọng quát lên. Thế nhưng vô tích. Tiểu Thúy cuống cả lên, lập tức chạy tới trước mặt người đàn ông và nói: “Tam trưởng lão, người này là do cô U U đưa lên đảo để xem bệnh cho phu nhân, là khách của đảo chúng ta, sao trưởng lão có thể…bắt anh ấy được chứ?”

“Khách sao? Hừ, cậu ta là kẻ gian mưu hại phu nhân, không bắt cậu ta thì bắt ai?”, Tam trưởng lão lạnh giọng.

“Kẻ gian mưu hại phu nhân sao?”, Tiểu Thúy tái mét mặt.

Lâm Chính chau mày, mơ hồ ý thức được điều gì đó bèn vội vàng nhìn cái hộp trong tay Tiểu Thúy. Một đệ tử đột nhiên giằng lấy và mở ra. Tam trưởng lão nhìn những cây kim bên trong và trầm giọng: “Đây là gì?”

“Tôi cũng không biết nữa…”, Tiểu Thúy khóc lóc.

“Tam trưởng lão nhìn xem, trên tay người này cũng cầm châm, có lẽ là hiểu về y thuật. E rằng anh ta đã dùng thủ đoạn này khiến cho cô U U tin tưởng, sau đó lên đảo. Chắc chắn đây là châm độc mà anh ta đã chuẩn bị! Chứng cứ rành rành ở đây”, Diên Nữ nói.

“Cô hại tôi à?”, đôi mắt Lâm Chính trở nên u ám. Anh lập tức hiểu ra. Hóa ra cái hộp chính là vật chứng để hãm hại anh.

“Tôi và anh không quen biết, không thù không oán, sao tôi lại phải hại anh. Anh đừng làm ra vẻ vô tội nữa”, Diên Nữ thản nhiên nói.

“Sư tỷ Diên Nữ…”, Tiểu Thúy khóc lóc.

“Tam trưởng lão, hộp này không phải của tôi. Mà là Diên Nữ đưa cho một đệ tử mang tới. Những thứ có bên trong không có liên quan gì tới tôi cả. Tôi chỉ là người do Huyết U U mời tới. Tôi không có hứng thú với ân oán trên đảo, chẳng liên quan gì. Tôi hi vọng ông có thể hiểu ra chân tướng sự việc, đừng vu oan cho người tốt”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK