Mục lục
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Có vấn đề gì sao? Tử Huyền Thiên các người còn phái phó chưởng môn cao cao tại thượng như ông đi, La Thiên Giáo chúng tôi thì không được phái tôi đi hay sao?”, người đàn ông tên Phúc La nhếch khóe miệng.

Sắc mặt Thiên Diệp trắng bệch, không lên tiếng.

“Thiên phó chưởng môn, chuyện gì vậy?”, Lâm Chính tò mò hỏi.

“Gặp phải kẻ thù rồi, thần y Lâm, chúng ta phải cẩn thận một chút, đề phòng đám người ở bên kia, nói không chừng bọn họ có thể đánh lén chúng ta bất cứ lúc nào!”, Thiên Diệp nhỏ giọng nói.

“Đánh lén?”.

Lâm Chính nhíu mày, nhìn về phía đám người La Thiên Giáo, suy nghĩ trong chốc lát, nghiêng đầu nói: “Nếu đã là kẻ thù thì sao còn đứng sững ra đó làm gì? Vì sao không ra tay trước tiêu diệt bọn họ?”.

Thiên Diệp sững người, bị câu nói của Lâm Chính làm nghẹn họng.

Ông ta do dự một lúc, chỉ đành nhỏ giọng nói: “Thần y Lâm, nếu ra tay thì đôi bên sẽ chỉ thiệt hại nặng nề. Hơn nữa thực lực của Phúc La không thể coi thường, tôi đã giao đấu với cậu ta ba lần, lần nào cũng chịu thiệt thòi! Một khi thật sự chém giết, Tử Huyền Thiên chúng tôi hoàn toàn không được chút ích lợi nào. Dù có đánh thắng, e là chúng tôi cũng thương tích đầy mình, vậy thì làm sao tham gia khảo nghiệm của thần miếu Thái Vũ, làm sao tranh đoạt kim cương Thái Vũ? Nếu lúc này có người làm ngư ông, chẳng phải hối hận cả đời hay sao?”.


Thiên Diệp suy cho cùng cũng là phó chưởng môn của Tử Huyền Thiên, cách ông ta suy xét sự việc hiển nhiên không thể giống như Lâm Chính.

Lâm Chính cười nhẹ: “Thiên phó chưởng môn nói rất có lý, nhưng đôi khi ông phải suy nghĩ thế này, ông kiêng dè nhưng người khác chưa từng suy nghĩ như vậy. Bọn họ đã muốn động vào các ông thì đã không nghĩ tới chuyện kim cương Thái Vũ gì nữa! Tôi đề nghị Thiên phó chưởng môn vẫn nên chuẩn bị trước, nếu bị người ta đâm một dao sau lưng, vậy thì không phải chỉ mất kim cương Thái Vũ gì đó, mà còn mất cả mạng!”.

Thiên Diệp căng thẳng, không lên tiếng.

Mọi chuyện đúng như Lâm Chính nói, ông ta không dám gây chuyện không có nghĩa đám người kia chịu khoanh tay đứng nhìn.

Phúc La cười híp mắt nhìn sang, sau đó ra hiệu cho người của mình.

Người dưới trướng hắn hiểu ý, lập tức đi về phía này.

“Các người làm gì vậy? Cút xa một chút cho tôi!”, người của Tử Huyền Thiên lập tức quát lên, không cho những người này lại gần.

“Hô! Người của Tử Huyền Thiên cũng oai thật! Đây là địa bàn của thần miếu Thái Vũ, không phải chỗ của các người, các người kiêu căng cái gì?”, đệ tử đó quát.


“Xem ra hôm nay Tử Huyền Thiên muốn có bằng được kim cương Thái Vũ rồi!”.

“Ha, bọn họ kiêu căng như vậy, lát nữa chắc chắn sẽ đại sát tứ phương ở thần miếu Thái Vũ! Tôi thấy chúng ta vẫn nên xông lên đi! Nếu không, lên trên đó cũng chết dưới kiếm của bọn họ!”.

“Phải!”.

Hai người một xướng một bè, giọng nói cực kỳ to, người xung quanh đều dồn ánh mắt về phía này.

Thiên Diệp biến sắc.

Quả nhiên người xung quanh ai cũng có ý thù địch với Tử Huyền Thiên!

Nếu một phương thế lực quá mạnh, chắc chắn sẽ là một mối đe dọa lớn đối với người khác.

Bọn họ sẽ chỉ muốn loại bỏ thế lực đó ra khỏi cuộc chơi, vậy thì bọn họ mới có thể có được ưu thế tốt hơn trong thí luyện của thần miếu Thái Vũ.

Phải biết rằng, thí luyện của thần miếu Thái Vũ có thể gọi là tiểu đại hội!

Quy mô của nó và đại hội cực kỳ tương tự, đương nhiên quy cách của nó không bằng đại hội, trình độ tàn khốc cũng hoàn toàn khác nhau.

Dù là vậy, muốn vượt qua tiểu đại hội này cũng không phải chuyện đơn giản.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK