Mục lục
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lâm Chính, anh đang nói gì vậy? Không cần thiết phải vậy đâu…”, Tô Nhu vội nói: “Làm thế chẳng phải sẽ đắc tội với Tập đoàn Giang Lâm hay sao?”.

“Đắc tội với bọn họ thì sợ cái gì? Bọn họ trêu đùa em, hoàn toàn không coi em ra gì, đã vậy thì dựa vào đâu chúng ta không thể đắc tội bọn họ?”, Lâm Chính nói.

“Cái đó…”, Tô Nhu hơi câm nín.

“Cậu thanh niên, tôi thừa nhận con trai tôi làm chuyện này không đúng, tôi thay mặt nó xin lỗi hai người, tôi hi vọng chuyện này dừng ở đây! Nếu nhất quyết muốn làm lớn chuyện, tôi lo rằng hai người sẽ thua thiệt đấy!”, Giang Thiên Hưng hạ thấp giọng nói, hàm ý sâu xa.

“Ông có thể thử xem, xem xem đến lúc đó là chúng tôi thua thiệt, hay là các ông thua thiệt!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

Giang Thiên Hưng nổi giận!

Đây là Thượng Hỗ!

Địa bàn của ông ta!

Thế mà lại có người dám nói những lời như vậy với ông ta!


Lại còn là một người ngoại tỉnh!

Hoàn toàn không xem ông ta ra gì!

Trong mắt Giang Thiên Hưng lóe lên sự phẫn nộ, nhưng trên mặt không có biểu hiện gì. Ông ta đang định lên tiếng thì đại sư Tây Môn đột nhiên tiến lên, ngăn cản ông ta.

“Đạo trưởng?”, Giang Thiên Hưng ngạc nhiên.

Đại sư Tây Môn nháy mắt ra hiệu với ông ta, nhỏ giọng nói: “Người này có tự tin như vậy, tôi nghĩ cậu ta có chỗ dựa, ông đừng tùy tiện đắc tội thì tốt hơn. Suy cho cùng, bọn họ cũng là người từ Giang Thành đến”.

“Giang Thành?”.

Giang Thiên Hưng nhíu mày, đột nhiên ông ta ý thức được điều gì, nhỏ giọng nói: “Ông đang ám chỉ… thần y Lâm?”.

“Ông đối phó được thần y Lâm không?”, đại sư Tây Môn hỏi.

“Sao… sao có thể đối phó được? Thần y Lâm là người thế nào, đó là nhân vật siêu phàm, tôi có tài đức gì?”, Giang Thiên Hưng biến sắc, nói.


“Vậy thì đúng rồi! Nếu bọn họ có liên quan đến thần y Lâm, ông vô tình đắc tội với thần y Lâm chẳng phải sẽ hỏng bét sao?”, đại sư Tây Môn nói.

“Đạo trưởng, ông nói phải làm sao đây?”, Giang Thiên Hưng hỏi.

“Giao đơn hàng mà cô gái kia nói cho cô ấy làm!”.

“Hả… Được thôi! Nếu đạo trưởng đã nói vậy, tôi đồng ý!”.

Giang Thiên Hưng hít sâu một hơi, khẽ nói: “Chủ tịch Tô, anh bạn trẻ, chúng ta mỗi người lùi một bước được không? Hai người cũng đừng gây khó dễ cho con trai tôi! Tôi sẽ giao đơn hàng cho phía các cô làm, hai bên chúng ta hợp tác, chuyện này dừng ở đây, được không?”.

“Hả… Chủ tịch Giang, như vậy sao được?”.

Tô Nhu vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, đồng thời lại cảm thấy cực kỳ quái lạ.

Lâm Chính vừa dọa một cái người ta đã đồng ý… như vậy phải chăng không hay cho lắm?

“Không sao, không sao! Chủ tịch Tô, thật ra tôi luôn rất tán thưởng doanh nhân trẻ tuổi như các cô, dù sao thế giới sau này là của các cô!”, Giang Thiên Hưng cười nói, nhưng trong lòng rất phức tạp.

“Vậy thì cảm ơn ông!”.

Tô Nhu kích động nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK