• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ Tàng cười cười, nhẹ giọng nói: "Bọn họ xác định ta không có tu vi, cho nên những người này của Tiểu Vô Lượng sơn, Ứng Thiên phủ, còn có Linh Sơn, mới dám hò hét như vậy... Đối với bọn họ mà nói, một người hiện tại không có tu vi, bất luận hắn từng là ai, dù cho từng là Bất Hủ, những điều này đều không có ý nghĩa. Bởi vì hiện tại, muốn giết muốn xử, tất cả đều coi xét quyết định của bọn họ."

"Cho nên bọn họ đã không cần phải liên kết, giống như châu chấu ngu xuẩn trên một chiếc thuyền." Từ Tàng nói, ngữ khí có chút lạnh lùng: "Bọn họ đều muốn đầu ta, nhưng đầu người chỉ có một, đánh nát từng người nắm một chút, cũng không thể tranh công lĩnh thưởng, đến lúc này... sắp đối mặt tình huống chia của không đều."

Nói xong những lời này, Từ Tàng lắc đầu.

"Được rồi được rồi..."

Giữa tiếng huyên náo, có một giọng nói mệt mỏi vang lên.

Người mở miệng, thân phận vô cùng đặc biệt, giọng nói cũng vô cùng đặc biệt.

Thế là tất cả mọi người không tự chủ được an tĩnh lại.

Từ Tàng cầm kiếm nện mạnh mũi xuống đất hai lần, nghiêm nói: "Ta biết các ngươi nhìn thấy ta, rất vui vẻ... Nhưng mà tiếp tục ầm ĩ, có kết quả gì?"

Ninh Dịch có chút ngạc nhiên nhìn nam nhân đứng bên cạnh mình giơ một ngón tay lên, lần lượt chỉ qua từng người.

Trước tiên ông ta chỉ chỉ hòa thượng kia.

"Ngươi muốn luận bàn với ta? Ta còn một kiếm, ngươi tới đứng, xem xem ngươi có thể kháng đao tạc hỏa thiêu của Ứng Thiên phủ mà thiền định, có thể kháng một kiếm của ta hay không."

Sắc mặt hòa thượng khẽ biến.

Sắc mặt hắn có chút xanh mét, niệm một tiếng A Di Đà Phật, ngữ khí lãnh đạm nói: "Bần tăng đứng ở chỗ này, thí chủ muốn xuất kiếm thì xin mời tùy ý."

Ninh Dịch thấy hòa thượng của Linh Sơn, bùa chú trói chặt ở hai chân dấy lên yếu ớt, rất nhiều thế lực tụ hội bốn phía đều rối rít lùi ra, chừa ra một đường dài.

"Cái này gọi là Thần Hành phù, hắn chuẩn bị chạy trốn rồi." Từ Tàng mỉm cười, nói với Ninh Dịch: "Đánh không lại bỏ chạy, cái này gọi là lẽ thường tình; Đánh không lại còn muốn phùng má giả làm người mập, rõ ràng muốn chạy, ngoài miệng lại kêu đối diện xin cứ tự nhiên, cái này gọi là Linh Sơn."

Hòa thượng bày ra sắc mặt khó coi, chỉ có thể trầm mặc, bàn tay dựng thẳng xoay chuyển Phật châu.

Từ Tàng có chút cật lực siết chặt chuôi trường kiếm, giơ cánh tay lên, tinh huy rơi trên kiếm. Ông ta chầm chậm di chuyển mũi kiếm, nhắm ngay từng thế lực một. Thánh sơn cũng được, thư viện cũng được, người từng tận mắt nhìn thấy sự lợi hại của thiết kiếm, đều không dám nhìn kỹ ánh kiếm.

Từ Tàng cười ra tiếng phát ra từ phế phủ, giữa những hàng chữ đều là cảm khái.

"Thật nhớ đám chuột nhắt các ngươi, mười năm trước lúc ta xách kiếm giết tới sơn môn, các ngươi chính là bộ dáng này, sợ hãi rụt rè không dám ra mặt, mười năm trôi qua, nhìn thấy các ngươi vẫn là bộ dáng cũ, ta thật sự rất vui." Nam nhân xách kiếm cười xong, thở dài nói: "Các ngươi rõ ràng cảm thấy ta không có lực xuất một kiếm, nhưng lại lo lắng ta có trò lừa gạt tại thân, ai cũng muốn lấy đầu ta, nhưng ai cũng không dám lên đầu, lẽ nào chỉ vì sợ chết?"

Ninh Dịch yên lặng suy nghĩ nơi đáy lòng, đương nhiên vì sợ chết.

"Ta hết khí lực rồi." Từ Tàng bình tĩnh mở ra hai tay, thiết kiếm rơi xuống đất, loảng xoảng một tiếng.

Khi Kiếm Tiên vứt bỏ kiếm trong tay.

Đại Hồng Tụ của Ứng Thiên phủ nheo mắt lại.

Sư thúc của Tiểu Vô Lượng sơn bắt đầu bấm quyết.

Sắc mặt của hòa thượng Linh Sơn tỏ vẻ nghiêm trọng, phù lục màu đỏ buộc nơi cổ tay cánh tay bắt đầu hiện ra ánh sáng nhàn nhạt.

Các Đại Thánh sơn, nhân mã chư phương.

Tầm mắt của bọn họ cũng không hề dừng lại trên thiết kiếm tầm thường sau khi rơi xuống, bắn lên một bãi tro bụi trên mặt đất, toàn thân kiếm rung động qua lại, cuối cùng nằm trên mặt đất không còn một tiếng động.

Mà dừng lại nơi tay phải của Từ Tàng.

Từ Tàng cười xán lạn, tay phải nắm một chiếc chuông.

"Tam Thanh linh" của Đạo Tông.

Nam nhân sắp chết này, hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, dùng hết khí lực còn lại, ném chiếc chuông lên thật cao.

"Leng keng — "

Tiếng chuông ngân vang, réo rắt, nện trong lòng.

Tam Thanh linh của Đạo Tông là bảo vật trấn điện của Tử Tiêu cung. Người có tu vi bất đồng cầm trong tay, có công hiệu bất đồng. Phối hợp với tâm pháp Đạo Tông, nhẹ có thể chấn động tâm thần con người, nặng thì nát tan hồn phách.

Mà âm thanh Từ Tàng lắc ra, không thể chấn động tâm thần con người, cũng không thể phá nát hồn phách.

Nó chỉ là rất vang.

Vang vô cùng.

Ninh Dịch bỗng nhiên nghĩ tới câu nói kia của Từ Tàng.

"Sau khi nàng ấy chết... ta chỉ còn lại, một thanh kiếm, một người bạn."

Khoảnh khắc chiếc chuông rung vang trên không trung.

Tiếng kêu ai oán trong trẻo vang lên.

Phương xa bay tới một thân ảnh đỏ rực, như sao rơi, chớp mắt xẹt qua bầu trời. Mơ hồ có thể nhìn thấy, đó là một con chim khổng lồ, hai cánh trải ra, ánh lửa đỏ bỏng mắt, từ xa đến gần, chớp mắt đã tới.

Chiếc chuông bị người nắm chặt.

Đó là một đạo sĩ trẻ tuổi "tóc bạc da hồng hào", đạp trên lưng điểu, lượn lờ một vòng, sóng khí đập vào mặt, ngọn lửa đỏ rực thiêu đốt người. Đạo sĩ trẻ tuổi tự do hạ xuống, nện trước mặt Từ Tàng, chầm chậm đứng dậy, đạo bào theo gió mà phồng.

Bóng đỏ rực trên đỉnh đầu là một con hung điểu khổng lồ với ngọn lửa đỏ chảy giữa hai hàm răng.

Ngọn lửa đỏ lơ lửng trên đỉnh đầu đạo sĩ trẻ tuổi chiếu rọi mái tóc dài trắng như tuyết, tung bay theo gió, phản chiếu luồng sáng đỏ; cuối cùng ánh sáng đỏ như ngọn núi đó chậm rãi hội tụ, đáp xuống vai hắn, màu sắc nhạt dần; hóa ra là một con bạch điểu nhỏ nhắn tinh xảo.

"Cúc cu..."

Bất ngờ là một con bồ câu.

Yên lặng như tờ.

Sau chốc lát tĩnh mịch ngắn ngủi.

Đạo sĩ trẻ tuổi tóc bạc trắng như tuyết, nói ra câu đầu tiên.

"Đạo Tông, Tử Tiêu cung, Chu Du."

Cũng chỉ có một câu như vậy.

Hòa thượng của Linh Sơn xoay người đầu tiên, không nói không rằng, Thần Hành phù bốc cháy kịch liệt, đại địa rung động, chạy đi như voi lớn.

Đại Hồng Tụ sư thúc của Ứng Thiên phủ từ trước đến giờ luôn kiên cường, lặng lẽ xách đèn lồng lên, nắm lấy Quản Thanh Bình, thân hình lóe sáng, ánh lửa tắt lịm, biến mất giữa đêm đen.

Sư thúc của Tiểu Vô Lượng sơn không nói lời nào, vội vội vàng vàng chuyển hướng mũi kiếm, lướt mây quay trở vể.

Không đến mười mấy hơi thở, tất cả mọi người đều biến mất sạch sẽ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK