"Thục Sơn cách Tây Lĩnh không xa, Đạo Tông trước giờ có giao hảo với chúng ta, nếu như tìm hiểu ngọn nguồn, có thể là do ý chí của đại nhân vật hai phái. Nghe nói tại thời điểm rất xa xưa, Đạo Tông và Thục Sơn... đã có một loại quan hệ mật thiết nào đó."
Sau khi đi ra khỏi vùng cát vàng, thì thoải mái hơn rất nhiều.
Ninh Dịch rốt cuộc có thể không cần dắt dây cương, xoay người lên ngựa. Bởi do lòng bàn tay da tróc thịt bong, Bùi Phiền nắm dây cương cho hắn, cẩn thận điều khiển đại hoàng mã, đồng hành cùng Từ Tàng.
Trên cả chặng đường ăn gió nằm sương, Ninh Dịch đột nhiên cảm giác thấy... lúc trước mình muốn lấy bốn trăm lượng, dẫn theo Bùi Phiền vượt qua Tây Lĩnh đến Đại Tùy là một loại hành động xuất phát từ vô tri cho nên không sợ.
Theo như Từ Tàng nói, bốn trăm lượng bạc... muốn vượt qua trường thành Tây Cảnh, đó là một chuyện khó. Bởi vì mình là du dân Tây Lĩnh, muốn đến Đại Tùy dồi dào, bất luận xuất phát từ loại mục đích nào, có phải đến mò kim hay không, tất cả đều phải trải qua tầng tầng bóc lột, ít nhất phải tiêu hết hai trăm lượng bạc để móc nối quan hệ trên dưới.
Lương khô và đồ ăn mình dự trữ trong bọc, bởi vì trời bỗng nhiên trút xuống một trận mưa lớn, hơn nữa do duyên cớ không có chỗ tránh mưa, nên ba ngày đầu đều ẩm ướt và biến chất. Đi lại trong vùng hoang dã, dừng chân sáu bảy ngày, hầu như không nhìn thấy người ở. Càng rời xa Tây Lĩnh, những miếu tự có thể qua đêm trú mưa càng ít đi. Một đường vòng qua mấy tòa thành nhỏ xa xôi.
Khổ.
Tháng ngày khổ tận cam lai, ngày Ninh Dịch cùng Bùi Phiền đến "An Lạc thành" đã đến.
"Dưới núi Thục Sơn, có một toà đại thành, còn có vô số tòa thành nhỏ." Từ Tàng cưỡi ngựa dừng ở cửa thành, khuôn mặt bên dưới áo bào đen thêm lên ba phần mệt mỏi, ông ta nhẹ giọng nói: "Phạm vi ba ngàn dặm, những nơi này đều thuộc trong phạm vi thế lực của Thục Sơn. Ta không đánh nổi sẽ trở về, bọn nhãi đó biết ta ở bên ngoài giết người không dễ dàng, sẽ giúp ta để mắt tới các đại nhân vật của Thánh sơn."
Ninh Dịch có chút ngạc nhiên, nghĩ thầm sư thúc ông lẽ nào không phải một người một kiếm hành tẩu thiên hạ sao? Trốn chạy mười năm, làm sao không đánh nổi còn có đại bản doanh có thể trở về nghỉ ngơi? Hình tượng phiêu bạt lang thang cơ khổ không chỗ nương tựa trong miệng ông kém xa nhiều!
Từ Tàng sâu xa nói: "Ta cùng Thục Sơn không thù không oán, phản lại Thục Sơn... chỉ để rũ sạch quan hệ với Thục Sơn, tránh để những kẻ thù kia dây dưa không dứt, liên họa sư môn."
"Thánh Tử của Thục Sơn bị ông một kiếm giết chết kia thì sao?"
"Ân oán cá nhân thôi." Từ Tàng phất tay áo, nói: "Những người đồng lứa đó muốn giết ta đều bị ta giết sạch. Còn con cháu Thục Sơn lửa tuổi trẻ... nếu như không ngoài dự liệu, bọn họ đều coi ta là thần tượng."
Ninh Dịch vẻ mặt có chút phức tạp, nhìn Từ Tàng, nói: "Vậy bây giờ chúng ta an toàn rồi?"
"Không... chúng ta càng nguy hiểm hơn."
Từ Tàng kéo túi bọc thon dài phía sau lưng, nhìn đường nét thành cổ trong bóng đêm, nói với sắc mặt nghiêm túc: "Có câu nói, sinh trong ưu hoạn, chết trong an lạc. Đến địa bàn thế lực nhà mình... nếu như quên mất ở bên ngoài bị đuổi theo giống như một con chó, như vậy chẳng mấy chốc sẽ bị an nhàn và thỏa mãn lấp đầy bụng, nếu như cam chịu trầm luân hưởng thụ, như vậy đợi chúng ta, chỉ có cái chết tàn khốc."
...
...
Nửa canh giờ sau.
Trong một khách xá ở An Lạc thành, Ninh Dịch nhìn nam nhân ăn đến rất no, dựng Tế Tuyết ở một bên, tựa lưng vào ghế ngồi ợ no thích ý. Thiếu niên đứng dậy đến trước quầy, lặng lẽ thanh toán hết năm mươi văn tiền cơm, quay đầu nhìn lại, trên bàn có bảy tám cái bát lớn xếp như núi, sợi mì và nước mì bên trong đều được Từ Tàng ăn sạch sẽ.
Bùi Phiền uống non nửa bát nước mì, ăn lửng dạ, đẩy bát mì đến trước mặt Ninh Dịch đã ngồi trở lại ghế, nhìn Từ Tàng, nhỏ giọng nói thầm.
"Đây chính là cảm giác bị an nhàn và thỏa mãn lấp đầy bụng sao?"
"Ưm, ngon thật..." Ninh Dịch đón lấy bát mì của Bùi Phiền ăn ngụm lớn hết sạch, vừa ăn vừa cảm khái nói: "Sinh trong ưu hoạn, chết trong an lạc... Khó trách Chu Du nói ông ấy sắp chết rồi."
Từ Tàng không hề hay biết, vỗ vỗ cái bụng, thở dài một tiếng nói: "Loại cảm giác này... thật không tệ nha."
Tay ông ta cầm một chiếc đũa, gõ nhẹ mặt bàn, nhìn thiếu niên thiếu nữ đã phục hồi tinh thần, lạnh nhạt nói: "Đừng hiểu lầm... Đây là lần thứ hai ta trở về phạm vi thế lực của Thục Sơn trong mười năm qua. Lần trước là ba năm trước đây, ta cứu một đứa bé thực sự đẹp đẽ, đưa nàng xuống dưới núi Thục Sơn."
Lúc Từ Tàng nói câu nói này, biểu cảm rất tự nhiên.
Ninh Dịch ngẫm nghĩ một từ nào đó không cần thiết mà vị kiếm si này nhắc tới, có chút hiếu kỳ nói: "Một vị... cô nương thực sự đẹp đẽ?"
Nghĩ tới tuổi tác của mình, Ninh Dịch lựa chọn từ "cô nương".
Từ Tàng ừm một tiếng, nói: "Rất đẹp, thậm chí ba năm này khi tình cờ đi ngang qua vùng địa vực này, ta thường không kiềm lòng muốn trở về thăm nàng."
Ninh Dịch và Bùi Phiền đưa mắt nhìn nhau, nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt nhau.
"Hoàn toàn không phải đạo tâm ta bất ổn." Từ Tàng nhíu nhíu mày, nói: "Đợi các ngươi thấy được... tự nhiên sẽ rõ."
"Bây giờ chúng ta phải làm gì?" Ninh Dịch ngồi ở trên bàn, cảm thấy có chút bất an, hắn hạ thấp giọng, nói: "Ta hoàn toàn không có hứng thú đối với vị cô nương rất đẹp kia. Bây giờ ta chỉ muốn phá cảnh, còn có... đưa nha đầu trở về an toàn."