Giọng nói lo lắng của Bùi Phiền ở chỗ xa truyền đến: "Ninh Dịch!"
Mắt thiếu niên tối sầm lại, chỉ có điều loại tối này... cũng không phải là đầu váng mắt hoa.
Một cước này đá vào ngực mình, nếu là trước kia, ít cũng phải bĩ khí ngã xuống đất, bụm tim không dậy nỏi. Nhưng giờ khắc này, Ninh Dịch lại không hề cảm giác thấy đau đớn.
Hắn nghĩ tới viên Tùy Dương châu năm trăm năm đã nuốt vào kia, cùng với một ngàn viên Tử Huyền đan Chu Du đã đưa cho mình.
Những đan dược này, từ sớm đã đủ để một người phá tan sơ cảnh.
Lúc trên đường đi, Từ Tàng từng nói với mình, cơ thể mình và những người khác không giống nhau, vốn sinh ra đã kém cỏi... cho nên cần ăn rất nhiều tài nguyên, mới có thể thuận lợi phá cảnh.
Mình đã ăn hết một viên Tùy Dương châu, cùng nhiều Tử Huyền đan như vậy... Mặc dù không có phá cảnh, nhưng thể phách cũng đã vượt xa người thường. Lúc dắt ngựa tại đại mạc có thể theo kịp Từ Tàng, đã nói rõ điểm này.
"Tiểu tử này có chút cổ quái, giết." Đại hán đầu trọc liếc đống bắp, lực một cước vừa rồi của mình đủ để đạp chết một con ngựa lớn, kết quả không ngờ tiểu tử kia lại không chút tổn thương, hiện tại vẫn ngồi ở đó vuốt ngực sững sờ, phần nhiều là do có khí cụ hộ thân trưởng bối ban tặng.
Ánh đao nổi lên bốn phía, mười hai vị đại hán chen chúc xông về phía Ninh Dịch.
Ninh Dịch không kịp suy tư, xoay người động tác uyển chuyển, nhảy lên đống bắp, chạy một mạch về hướng Từ Tàng.
Một bên má mình, bỗng nhiên có một mũi đao lộ ra hàn quang đâm thủng đống bắp.
Con ngươi Ninh Dịch thu nhỏ lại, trong đầu óc sớm có dự cảm, nghiêng người hơi ngưng lại, làm ra động tác hạ eo của Thiết bản kiều, trong nháy mắt tiếp theo, ba bốn mũi đao "vèo" xuyên thấu đống bắp, kề sát da thịt lượn một vòng.
Đống bắp bị một đao chém vụn, thân ảnh linh hoạt của thiếu niên lướt đi giữa đêm đen, bỗng nhiên im bặt.
Trong bóng tối, có người lấy ra hộp quẹt chuẩn bị nhen lửa, nhưng lại bị đồng bọn ngăn lại.
Tại nơi này mà châm lửa, rất dễ bắt mồi lửa đống bắp, dẫn tai mắt tới. Nếu như hộ vệ của An Lạc thành tới, thì hành động của đám người mình không chỉ thất bại, mà còn sẽ chọc phải rắc rối.
Trùm thổ phỉ dẫn đầu làm ra động tác không lên tiếng, tất cả mọi người đều dừng động tác, nghiêng tai lắng nghe.
...
...
Ninh Dịch nấp sát một đống bắp, ra sức kiềm chế hô hấp, đến lúc này, thân thể của hắn không có một chút nào run rẩy, giữa não hải trái lại là một vùng cực tĩnh.
Hết thảy huyên náo đều đã đi xa.
Hắn biết những kẻ liều mạng này đang nắm bắt vết tích của mình, một khi mình phát ra tiếng vang, vị trí sẽ bị bại lộ.
Dòng suy nghĩ trở nên rõ ràng.
Ninh Dịch liếc nhìn thấy một cái bóng cao gầy, người đó đang chậm rãi dò bước về hướng mình.
Nhiều nhất qua mười hơi thở nữa, chỗ mình ẩn thân sẽ bị phát hiện.
Ninh Dịch hít sâu một hơi, mò lấy ra một đồng tiền đồng, sau đó xông ra ngoài.
Giết người có rất nhiều cách thức.
Giết từng người một, là cách giết của mãng phu.
Ninh Dịch không nghĩ tới có cách nào khác, có thể giết hết mười hai người này cùng lúc.
Nhưng hắn biết, nếu như còn không nắm lấy cơ hội cuối cùng, đợi đến khi mình bị phát hiện, sẽ không còn kịp rồi.
Trong bóng tối truyền ra một tiếng vang lanh lảnh, cái bóng cao gầy theo bản năng quay đầu lại, giữa dư quang lại phát hiện một cái bóng vọt ra theo hướng ngược lại, một quyền đập ầm ầm vào hạ bộ mình.
Ninh Dịch không đủ cao, dù cho nhảy dựng lên, cũng rất có thể đập không trúng huyệt thái dương trên đầu, không thể một đòn chí tử.
Trước khi nam nhân đau đớn kêu lên, Ninh Dịch kéo giữ lấy cánh tay nam nhân lại trước mặt, đoạt đao, cả người đạp trên đống bắp, mượn lực bổ ra một đao.
Đây là lần đầu tiên Ninh Dịch vung đao.
Mũi đao rất nhanh, mang theo tiếng xé gió nện vào bả vai nam nhân, nửa vai của nam nhân cứ như vậy bị một đao chém xuống, cả người nện trên mặt đất vang lên sột soạt.
Máu đỏ tươi bắn đầy mặt Ninh Dịch, thiếu niên thở hổn hển, nhẫn nhịn cảm giác cực kỳ khó chịu, dư quang liếc thấy một thổ phỉ khác còn đang trong kinh ngạc.
Không ai tin được, một thiếu gia thế gia mười sáu tuổi, sẽ sát phạt quả đoán như vậy.
Lại một đao bổ xuống, giống như chặt trên gỗ lúc đốn củi, Ninh Dịch nhảy xuống khỏi đống bắp, hai tay cầm đao, một đao này ngay giữa đầu, xương đỉnh đầu rất cứng, sau khi bổ ra một tiếng nặng nề, cổ tay Ninh Dịch chấn động, không giữ chắc đao, cả người bổ nhào về phía người thổ phỉ, trong hoảng loạn hắn vội vã bò lên, phía sau đã truyền đến tiếng mũi đao, hai tay rút đao, một đao kia chém vào quá sâu, trong chốc lát lại không thể rút ra.
Sau lưng xoạt một tiếng, Ninh Dịch nhe răng trợn mắt, có thể cảm giác được phía sau lưng mình bị mũi đao xốc lên, mang theo một luồng ý lạnh.
Hắn rút đao ra "xẹt" một tiếng, nhún người chém ra, mũi đao cắt ngang lại ung dung cắt vào bên trong thịt, thời điểm chém tới một nửa kẹt tại cột sống.
"Ta hắn..." Ninh Dịch cố gắng rút đao, sau lưng lại mát lạnh, lần này hắn có cảm giác đầu váng mắt hoa, cả người sắc mặt trắng bệch, bị người đá mạnh một cước, cả người lẫn đao, mạnh mẽ ngã nhào trên đống bắp.