• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiếc ô giấy vàng tựa vào vách tường ở một bên cửa, dựng đứng trong góc, bị người tiện tay nhấc lên.

Từ Tàng nhấc chiếc ô giấy vàng lên, đẩy cửa phòng ra, hơi xoay người lại, liếc mắt nhìn thiếu niên thiếu nữ đang mặc đại bào vào bên trong phòng, hỏi: "Bên ngoài mưa rất lớn, nha đầu... ngươi xác định cũng muốn đi cùng ra ngoài?"

Bùi Phiền mặc một thân đại hắc bào, có vẻ hơi ngốc, ừ một tiếng rõ to, nhìn về phía Từ Tàng u oán nói: "Ta lo lắng Ninh Dịch sẽ chịu thương rất nặng."

Từ Tàng cười nói: "Chẳng qua chỉ giết hai ba tên thổ phỉ tầm thường, không nguy hiểm gì. Huống hồ hắn đã là đệ tử của Thục Sơn ta, ta sẽ không bỏ mặc không quan tâm đâu."

Ninh Dịch ăn mặc chỉnh tề, nghe thấy câu này có chút không nói nên lời... Hóa ra là lần trước không bái nhập Thục Sơn, mới bị chém nhiều đao như vậy?

Eo bụng chỗ bị đao chém trúng cũng không đau quá nhiều, có chỉ là cảm giác ngứa do ngọn lửa khẽ thiêu đốt, càng nhiều là xúc cảm kỳ dị do bắp thịt căng cứng, có thể cảm nhận rõ ràng băng vải quấn quanh da, khắp toàn thân như một khối sắt dẻo, Ninh Dịch chưa từng có cảm giác mình mềm mại như vậy... Có lẽ Từ Tàng nói đúng, bản thân nguy hiểm, chính là một con đường kích thích người ta không ngừng khai thác tiềm năng.

"Nha đầu... ta tưởng ngươi cũng muốn đi theo phía sau ta học giết người chứ." Từ Tàng nhìn Bùi Phiền mỉm cười nói: "Ngươi có muốn cũng thử một lần không, ta bảo đảm ngươi sẽ không bị thương."

Ninh Dịch nhìn về phía bên cạnh mình, thiếu nữ áo bào đen vịn vách tường đi giày, đầu cũng không ngẩng lên, thẳng thắn dứt khoát nói ra hai chữ.

"Không muốn."

Bùi Phiền lẩm bẩm nói: "Cha ta chắc chắn không hy vọng ta đi theo phía sau ông học giết người."

Từ Tàng suy nghĩ một chút, cười tự giễu nói: "Cũng đúng."

Thiếu nữ nhấc một chiếc ô khác ở góc tường lên. Đó là một chiếc lớn màu đen nặng trịch.

Từ Tàng từ bên ngoài mua về ba chiếc.

Ba người mặc áo bào đen rộng rãi, từ khách xá đi ra, đạp lên mặt đường phố lầy lội. Đáy ủng của thiếu nữ giẫm lên nước mưa, nàng có chút cật lực đội gió to, chống đỡ cây dù đen, chậm rãi bước đi theo hai người phía trước.

Ninh Dịch nhìn cây dù trên đỉnh đầu mình, vô số bụi mưa nhỏ bé từ đỉnh khung rơi xuống, càng gần càng lớn, nện xuống tán ô bắn tung toé tí tách. Mưa rất lớn, cho nên giọt mưa rơi xuống nặng nề mà mạnh mẽ.

Bả vai Ninh Dịch hơi chùng xuống, hắn có chút không hiểu hỏi: "Tiền bối... tại sao ô của ta, khác với của các người?"

Từ Tàng nhìn Ninh Dịch một thân đại hắc bào, giơ chiếc ô trong suốt lại linh lung, chỉ có cán ô là đen kịt, cái khác mỏng như cánh ve, tay người cầm ô rất vững, nhưng chiếc ô lại chấn động qua lại giữa gió to và mưa rào, lay động không ngớt.

"Ta bỏ ra rất nhiều tiền mới mua được đấy." Từ Tàng nói: "Lẽ nào ngươi không cảm thấy 'đồ vật' này rất đẹp mắt sao?"

Ninh Dịch trầm mặc chốc lát, nói: "Trước hết... ngài bỏ ra, đều là tiền của ta."

"Thứ đến... 'đồ vật' này, đẹp đẽ sao?"

Ninh Dịch bỗng nhiên ý thức được sự khác thường trong câu chữ, hắn thu ô lại, dầm mưa to tiến lên, cầm sự vật thon dài trong tay, nhấc lên xem tường tận, sau khi thu ô, hầu như cũng chỉ còn lại một cán ô đen kịt có thể nhìn thấy.

Cánh ve khép lại, chỉ còn khung xương thẳng tắp.

Đây không phải là ô.

Đây là một thanh... kiếm.

Ba người đi qua con phố, băng qua hẻm nhỏ. Lúc sắp đi ra, Ninh Dịch ngẩng đầu, ánh lửa mờ nhạt từ ngõ hẻm dấy lên, nam nhân châm cái bật lửa lên, ánh sáng từ khe hở áo bào đen phóng tới.

Từ Tàng bỗng nhiên quay người lại, đứng trên mảnh đất trống trải bên ngoài ngõ nhỏ.

Ông ta nhìn Ninh Dịch, nói: "Kiếm pháp bá đạo nhất của Thục Sơn, có muốn học hay không?"

Ninh Dịch như ngừng thở.

"Bây giờ ta sẽ dạy cho ngươi." Nam nhân mỉm cười nói: "Nhanh thôi ngươi sẽ có thể dùng được... Đây là một chiêu kiếm pháp từ trên trời giáng xuống có uy lực rất lớn."

Giữa mưa to, nam nhân ném ánh lửa ra.

Sau đó giơ chiếc ô giấy vàng lên.

Tại trong nháy mắt khép ô lại, chiếc ô dài khép lại "phạch" một tiếng, ông ta cầm trong một tay, nện trên ánh lửa kia.

Ầm ầm một tiếng.

Đập trên tia lửa hoàn toàn không giống như một chiếc ô giấy dầu nhẹ nhàng.

Giống như sự va chạm giữa hai ngôi sao. Giống như con voi to lớn chạy vội nện trên vách tường, sau đó đập vỡ vách tường ra từng tấc.

Chiếc ô giấy vàng này cũng không hề ung dung chém ánh lửa ra, mà đánh tan nó hoàn toàn.

Khói tản mát ra "xèo" giữa mưa to.

Khói trắng lượn lờ, nhiệt độ nóng rực nhanh chóng khôi phục giữa mưa to trùng kích.

Hoàn toàn yên tĩnh.

Ninh Dịch và Bùi Phiền đứng ở đầu ngõ, im lặng nhìn cảnh tượng này, tựa hồ cũng đang suy tư điều gì.

Một kiếm này của Từ Tàng không dùng đến bất kỳ tinh huy hay khí tức nào.

Phần man lực... nhìn qua giống như dùng mười hai phần lực, nhưng động tác xách ô nện xuống này lại quá mức nhẹ nhàng.

Bùi Phiền nhíu mày, ước lượng chiếc ô lớn màu đen trong tay mình, tò mò hỏi: "Thứ này tên gì?"

Từ Tàng không trực tiếp trả lời vấn đề này.

"Tất cả mọi người đều muốn ra phía sau núi Thục Sơn."

"Bởi vì phía sau núi Thục Sơn, nghe nói có kiếm pháp bá đạo nhất toàn thiên hạ." Từ Tàng nở nụ cười: "Nhưng người tiến vào phía sau núi năm đó chỉ có ta, người dùng mười năm học được cũng chỉ có ta."

Ông ta chắp tay ở phía sau, hời hợt nói: "Phía sau núi chỉ có một chiêu... Nện kiếm."

Biểu cảm của Ninh Dịch phức tạp.

Hắn nhìn không hiểu lắm chiêu kiếm này, nói chính xác, nhìn không hiểu lắm động tác vung ô này... Rất có thể do cảnh giới của bản thân quá thấp, nhìn không hiểu huyền diệu trong đó, nhưng hắn càng có khuynh hướng, chiêu kiếm này không có chút kỹ xảo nào, chỉ bình thường từ trên xuống dưới, cứ như vậy nện xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK