• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gió rất lớn, giữa dãy núi hoang, hai bóng người truy đuổi trước sau, thân ảnh đỏ lửa vác thùng xe bỗng nhiên dừng bước, chợt xoay người, hai vai hất quăng thùng xe ra, Tống lão nhân đánh ra một tay áo, năm ngón tay đặt bên trên thùng xe, từng khối sắt lớn bị thiêu đốt nóng bỏng, lòng bàn tay bốc khói xì xèo, lão nhân chỉ khẽ cau mày.

Hai người truy đuổi trước sau gần mười dặm đường, thân ảnh đỏ lửa chủ động hoàn trả thùng xe, toàn thân vẫn bao bọc trong lửa, giọng nói mang chút tính trẻ con, bình tĩnh nói: "Tống Khung Tống vô địch, ông là thượng khách của Chúc gia Tây Cảnh, dù gì cũng là người tu hành dừng lại ở Thập Cảnh ba mươi năm, sao lại làm một con chó giữ cửa cho người ta?"

Tống lão nhân tập trung nhìn, nói giọng ôn hòa: "Tiểu Vô Lượng sơn? Kiếm Hồ cung? Dù sao cũng không phải là người của Thục Sơn. Những Thánh Tử kia ít nhất là Đệ Bát cảnh, ngươi còn kém nửa bước. Ta xác thực không dám giết thiên tài của Thánh sơn... nhưng vị đại nhân vật sau lưng ta kia, giết không ít. Ngươi nói ta là chó giữ cửa, ngươi lại là cái thá gì? Thay chủ nhân sau lưng phóng hỏa cắn người, ta cô độc lẻ loi, chỉ cầu phá cảnh tra tìm phong quang tiền cảnh, sống thêm một trăm năm, chịu chút oan ức không là gì to tát. Tống Khung ta tu đạo trăm năm, thiên tài gặp qua có quá nhiều, những Thánh Tử vẫn lạc của Thánh sơn kia, dừng bước trước Đệ Thập cảnh thì đếm không rõ. Oắt con, ngươi xem thường ta không sao, ta không giết ngươi, thả cho ngươi trưởng thành, đời này có thể đạt đến Đệ Thập cảnh hay không sợ e còn là một vấn đề."

Thân ảnh lượn lờ hỏa diễm, dáng dấp cũng không tính lớn, trông giữa niên thiếu mang chút non nớt, đứng chắp tay, trên cao nhìn xuống, sau khi nghe vậy cười lạnh một tiếng, nói: "Ta sẽ có ngày phá cảnh, ắt tới giết ông, danh xưng Tống vô địch chỉ là một chuyện cười."

Tống lão nhân mỉm cười nói: "Đây quả thật là một chuyện cười, bây giờ ngươi có thể đến thử xem, rừng núi hoang vắng, ta giết chết đệ tử của tiểu sơn chủ của một toà Thánh sơn nào đó, sẽ không người nào hay biết chân tướng."

Giữa bầu không khí núi hoang, Chuẩn Thánh Tử quấn giữa hỏa diễm trầm mặc chốc lát.

"Ta ông rượt đuổi mười dặm, chỉ vì thùng xe này." Chuẩn Thánh Tử không biết tên của Thánh sơn, nheo mắt nói: "Thùng xe này trả lại cho ông, ta ông thanh toán xong."

Lão nhân thở dài, nói: "Người trẻ tuổi, ngươi nghĩ chuyện có phải đơn giản quá rồi không?"

"Trong thùng xe này có thứ điện hạ đại nhân vô cùng coi trọng." Lão nhân nhẹ giọng nói: "Người của điện hạ ở ngoài Tây Cảnh, vì mấy ngày đường này, đặc biệt chuẩn bị hai thùng xe... Ngươi xuất hiện, đã khiến điện hạ chịu đựng tổn thất to lớn, làm sao ta có thể để ngươi cứ rời đi như vậy được?"

Ông ta nói mặt không chút biểu cảm: "Thánh sơn sau lưng ta sẽ tra ra chân tướng, không chỉ là ngươi, toàn bộ Chúc gia... đều sẽ gặp xui xẻo."

"Chúc gia sẽ không để ý đến Thánh sơn sau lưng ngươi." Hai tay áo của Tống lão nhân giơ lên hợp lại, mười ngón tay chụm lại trong tay áo, từng vòng tròn quấn quanh, không biết đang chuẩn bị điều gì, đạo bào tung bay. Lão nhân khuôn mặt như tiều tụy hòa ái cười nói: "Sau lưng ta... sau lưng Chúc gia, chính là Tam điện hạ; mà sau lưng ngươi là Nhị điện hạ, hai vị điện hạ như nước với lửa, nhưng một vị tại tây, một vị tại đông... trong trận tranh đấu này, chúng ta chẳng qua đều chỉ là quân cờ mà thôi. Hiện giờ đang là thời buổi rối ren, cho dù một quân cờ trọng yếu chết đi, vì không ảnh hưởng đến đại cục, cho dù là nhân vật như điện hạ, cũng chỉ có thể cắn răng nuốt vào bụng."

Chuẩn Thánh Tử quấn giữa hỏa diễm, ánh mắt đã bắt đầu soát tìm bốn phía, nói giọng rét lạnh: "Ta là đệ tử của Cam Lộ tiên sinh Đông Cảnh."

Tống lão nhân khẽ giật mình, thành khẩn nói: "Cam Lộ tiên sinh tâm tư kín đáo, nếu như ta giết ngươi ở Đông Cảnh, như vậy ta nhất định trốn không thoát ba ngày, sẽ bị bắt được, sau đó bị giày vò đến chết."

Người trẻ tuổi quấn giữa hỏa diễm trầm mặc, hắn đã dự cảm nhận được điều không lành.

"Chỉ tiếc nơi này là Tây Cảnh, đông tây cách nhau ba vạn sáu ngàn dặm. Cam Lộ tiên sinh... có thể làm gì?" Thuật pháp lão nhân chuẩn bị đã sắp hoàn thành, tinh huy ông ta giấu trong tay áo, mang theo khí tức cổ xưa sống gần một trăm năm, một thức này có uy lực to lớn và nổi danh, là một chiêu kiếm khí trong tay áo.

Lão nhân thở dài nói: "Thanh Khách tiên sinh từng nói với ta, nơi này là Thục Sơn. Ta cảm thấy Thanh Khách tiên sinh nói đúng, giết người ở địa vực Thục Sơn, Cam Lộ tiên sinh ở Tây Cảnh xa xôi, dù có thế nào... cũng không thể tìm được tới chỗ ta."

"Nói hay lắm."

Một tiếng trầm trồ khen ngợi bình thản, khiến Tống lão nhân giật mình, chân mày vốn rủ xuống chợt nhướng lên.

Rừng núi hoang vắng, có một nam nhân mặc hắc bào, sau lưng giắt vải bố nhỏ dài, bước tiến chậm rãi, đi xuống núi hoang nhỏ.

Đồng tử của Tống lão nhân co rúc lại.

Trên núi hoang nhỏ còn có một đạo thân ảnh khác đang ngồi xổm. Nam nhân ngồi xổm đó đầu tóc hoa râm, hai mắt quấn một miếng vải bố đen, bên hông treo một thanh thiết kiếm ba thước bị gỉ.

Khiến ông ta cảm thấy ngạc nhiên không phải nam nhân đi xuống núi hoang nhỏ, khí tức của nam nhân đó vừa sạch sẽ lại linh hoạt... chỉ có Đệ Thất cảnh, hoặc Đệ Bát cảnh?

Thất bát lưỡng cảnh, bất luận là cảnh giới nào đều không quan trọng, nam nhân đeo kiếm mình muốn giết chết đó chênh lệch mình chí ít hai đại cảnh giới, không tốn bao nhiêu thời gian.

Nhưng mà người mù ngồi trên núi, khiến mình sởn cả tóc gáy, gần như có ý nghĩ muốn xoay người chạy trốn.

Tồn tại đã vượt qua Đệ Thập cảnh... đốt sáng Mệnh Tinh!

"Nói thật hay... Nơi này là Thục Sơn." Nam nhân đeo kiếm mặc hắc bào, không biết bắt đầu từ khi nào đã đứng trên núi hoang nhỏ cùng người mù, hiện giờ một mình bước thong thả đi tới, phẩy tay với gười mù phía sau, ra hiệu hắn không cần ra tay.

Người mù vốn mù lòa, căn bản không thể nhìn thấy gì, nhưng sau khi nam nhân đeo kiếm phẩy tay thì gật đầu với sắc mặt bình tĩnh.

"Cam Lộ là một nhân vật không dễ chọc, Thanh Khách trong miệng ông ta chưa từng nghe qua... có lẽ là kiến thức ta nông cạn." Nam nhân đeo kiếm mỉm cười đi tới, nói: "Nhưng bọn họ nhất định đều nghe nói qua ta."

Chuẩn Thánh Tử quấn giữa hỏa diễm, có chút nghi hoặc nhìn nam nhân đeo kiếm đi tới, hắn bỗng nhiên hiểu ra ngay, ánh mắt trở nên kinh sợ mà lại kính nể.

"Ta rốt cuộc cũng biết những năm này tại sao kẻ thù càng ngày càng nhiều... Thục Sơn nhất định đã thay hai vị hoàng tử điện hạ gánh rất nhiều tiếng xấu, sau đó đều ghi lên đầu ta."

Người mù ngồi xổm trên núi hoang nhịn không được bật cười lên.

Nhưng Tống lão nhân cười không nổi chút nào.

Lão nhân chừng một trăm tuổi, khom người xuống, chậm rãi vái lễ Từ Tàng chừng ba mươi tuổi, cung kính hỏi: "Thật là vị Từ tiền bối đó tới rồi?"

Từ Tàng nhướng mày, nói: "Từ tiền bối nào? Họ Từ thì nhiều lắm, ông đừng nhận sai."

Tống lão nhân đè nén sự khó chịu trong lòng, trên mặt không lộ ra bất kỳ manh mối nào. Ông ta nhiều lần xem xét nam nhân đeo kiếm trước mắt, xác định tu vi chỉ có Thất Cảnh đỉnh phong, thậm chí mỗi thời mỗi khắc đều đang lan tràn tinh huy ra bên ngoài.

Toàn bộ giới tu hành đều biết tên của Từ Tàng, tất cả mọi người đều đang lan truyền... chính sát phôi này không ngừng giết chóc, khiến cho thịnh thế tu hành Đại Tùy thụt lùi mười năm.

Nhưng mà càng nhiều người biết, nam nhân này đã sớm không còn cảnh tượng trọng thể tu hành như năm xưa nữa.

Bốn toà thư viện, ba toà truy sát, Thiên Cung Địa Phủ, các Đại Thánh sơn, toàn bộ Đại Tùy, toàn bộ giới tu hành.

Truy sát hắn thời gian mười năm rõng rã.

Tống lão nhân nghe nói hắn đang hạ cảnh, mỗi thời mỗi khắc đều đang hạ cảnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK