• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ Tàng có thể dẫn theo mình và Bùi Phiền, vượt qua tháng thứ nhất an toàn không lo tại An Lạc thành, nói rõ chí ít ông ta đã thành công xóa đi tình báo của ngoại giới.

Mà ô kiếm Từ Tàng mang đến, còn có tin tức mã tặc đúng điểm đúng giờ ngoài thành, nói rõ ông ta có con đường nào đó lấy được tình báo chính xác.

Trong ngõ hẻm đen kịt, nam nhân nắm Tế Tuyết tiến về phía trước, Ninh Dịch và Bùi Phiền theo sát phía sau. Đi tới đầu cuối, Từ Tàng hơi ngưng, sau đó duỗi một tay ra.

Cứ thế đẩy tường xoay chuyển.

Là một ám bích.

Mà khi ám bích đẩy ra, hoàn toàn không phải là đầu cuối con hẻm, mà là một mật thất.

"Ám Tông của Thục Sơn, tương tự với Tình Báo ti của Đại Tùy." Từ Tàng quay đầu lại nhìn Ninh Dịch: "Lan đến gần như toàn bộ Đại Tùy, lực hành động chắc chắn kém xa tít tắp Tình Báo ti của hoàng thành, nhưng ở phạm vi ba ngàn dặm... đây chính là chủ nhân duy nhất."

Ninh Dịch có chút ngạc nhiên.

Trong phòng bí mật xếp hồ sơ mờ nhạt, dưới ánh nến có cặn bã dầu tàn dư, nói rõ trước đó không lâu còn có người tới qua.

Hồ sơ xếp chồng trên bàn, Ninh Dịch tiện tay cầm lên một cuốn, tên gọi《Ta thấy Thái tử Đại Tùy say rượu ở thanh lâu》, không xem còn đỡ, vừa xem giật cả mình.

Không ngờ Thái tử Đại Tùy lại lưu luyến nơi chè chén tại hoàng thành nửa tháng trời, bản tình báo này là đang khen ngợi Thái tử, cho rằng cách làm của hắn hoang đường nhưng lại hiệu quả, thành công khiến hai vị hoàng tử phía sau khinh thị mình, thế nhưng bỗng một ngày đoạt quyền kế vị.

Ninh Dịch có chút xấu hổ bỏ xuống, nhìn thấy Bùi Phiền lại cầm lên một quyển《Tình sử của Tam hoàng tử》, không tính là tình báo, có chút giống nhân vật liệt truyện, mang tính chất câu chuyện, liệt kê mười bốn nữ tử Tam hoàng tử vừa gặp đã thương, biến Tam hoàng tử thành một kẻ si tình vô tâm tranh quyền, chỉ muốn tìm hoa vấn liễu.

Từ Tàng liếc mắt một cái, nói: "Những tin tình báo này có thể có chút sai lệch... Thái tử dường như xác thực là một phế vật ăn chơi vô năng. Nhưng Tam hoàng tử là một nhân vật tàn nhẫn thật sự."

Ninh Dịch thở dài, nói: "Những thứ này viết thực sự vô nghĩa... may mà không liên quan gì đến ta."

"Vô nghĩa?" Từ Tàng cười lạnh một tiếng: "Đệ biết cái gì. Còn có liên quan hay không... không bao lâu nữa, đệ tự nhiên sẽ biết thôi."

Nam nhân đứng trước vách tường phòng bí mật, không quay đầu lại, bình tĩnh nói: "Nơi này chỉ có thể vào không thể ra, tình báo lần này cần rất quan trọng, đặc biệt hẹn một vị đệ tử Thục Sơn, hẳn sẽ đến nhanh thôi, các ngươi chú ý hình tượng một chút."

Ninh Dịch và Bùi Phiền đặc biệt chú ý điều chỉnh lại trang phục và y quan, sau đó hướng mặt về hướng lúc đến.

Từ Tàng đứng trước vách tường sau lưng họ, không nói gì, chỉ nhíu mày.

"Vèo — "

Từ giữa vách tường mở ra hai bên, Ninh Dịch và Bùi Phiền ngạc nhiên quay người lại, ánh mặt trời chiếu tới, mở vách tường là một tên mập trẻ tuổi, ngạc nhiên nhìn ba người y hệt.

Tên mập nhận được mật lệnh của Thục Sơn, tới An Lạc thành đưa một phần tình báo.

Nhưng hắn vạn lần không ngờ, đứng trước mặt mình, là một nam nhân chỉ thấy qua trên bức họa.

Người sống.

"Từ, Từ sư thúc... Người còn sống?"

Tên mập ngây mặt ra, hắn quanh năm bôn ba trong Đại Tùy, hầu như mỗi một toà thành trì đều có thể nhìn thấy chân dung của sư thúc nhà mình, đằng sau vinh hạnh, lại thường xuyên nghe được tin sư thúc bị chém, trước đó vài ngày tin tức liên quan tới sư thúc dần ít đi, mãi đến tận gần đây lại càng bặt vô âm tín, khiến hắn có độ cho rằng vị sư thúc đánh không chết này, cứ thế gặp phải chuyện dữ tuổi già khó giữ rồi.

Từ Tàng liếc mắt, nén xuống kích động một cước gạt ngã tên mập, tức giận nói: "Phí lời. Số ba hai bảy, Tô Phúc, đúng không? Đưa tình báo cho ta, ngươi có thể cút đi."

Tô Phúc ngẩn ra, vui cười hớn hở từ trong túi bên hông lấy ra một quyển sách, hai tay dâng tới, sau đó nói từng chữ từng câu cực kỳ thành khẩn: "Tiểu sư thúc, tiền bối trên núi đều nhớ người, Tam sư thúc không ngày không đêm nào không ngóng trông ngài nhanh chóng trở về, đến sắp phát điên lên."

Từ Tàng tiếp nhận tình báo, ánh mắt loé lên tia cảm động, ông ta vỗ vỗ vai tên mập, nói: "Chuyển cáo đến Tam sư thúc ngươi, nhiều nhất qua một tháng nữa, ta sẽ lên núi."

Tô Phúc ăn nói rất khéo léo: "E sợ không đợi được một tháng, nghe nói người ở Tây Lĩnh đã bị chém, Tam sư thúc vui vẻ đánh cuộc một ngàng lượng hoàng kim, mai đây người không về được, kết toán, Tam sư thúc phải hạ sơn diệt cướp mới có thể trả tiền."

Từ Tàng cười lạnh một tiếng, nói: "Sao hắn không cược một vạn lượng, ta mong sao hắn thua sạch đến hoàng thành quét nhà xí cho người Lý gia."

Ninh Dịch và Bùi Phiền lúng túng gãi gãi đầu.

Tô Phúc ánh mắt sáng ngời, nói: "Tiểu sư thúc... Đây là đệ tử người mới thu sao? Trông thật đẹp đẽ, xem ra quả nhiên là rồng phượng trong loài người, nhất định là một kỳ tài vạn người chưa chắc có được một, tương lai ắt hẳn sẽ thuận buồm xuôi gió, toả ra hào quang sáng chói, tiền đồ chắc chắn khác xa với người."

Ninh Dịch có chút ngượng ngùng, nghĩ thầm tên mập này miệng thật ngọt, khen hơi quá rồi, không tốt lắm.

Tiếp đó tên mập ngồi xổm người xuống, nhìn nha đầu, cười híp mắt nói: "Tiểu sư muội, ta tênTô Phúc, Tô trong thoải mái, Phúc trong xốp giòn."

Nụ cười ngượng ngùng của Ninh Dịch cứng đờ trên khuôn mặt, tay áo thiếu nữ đang nắm hơi run, rõ ràng đang cười kìm nén.

"Hắn tên Ninh Dịch, là đệ tử Triệu Nhuy mới thu."

Tên mập nghe thấy tên của "Triệu Nhuy", ngơ ngẩn ngẩng đầu, trực diện với ánh mắt của Từ Tàng, sau đó hiểu ra, da mặt run lên ba lần, hô hấp đều trở nên dồn dập.

Từ Tàng nhìn tên mập, trêu đùa cười nói: "Không phải nàng, là hắn, này, nhìn kỹ chưa?"

Tô Phúc ngạc nhiên nhìn thiếu niên đứng trước mặt mình, rõ ràng nhỏ hơn mình vài tuổi. Khi hắn nhìn thấy khung ô trong tay thiếu niên, càng khiếp sợ không gì sánh nổi nhìn về phía Từ Tàng.

Từ Tàng lắc đầu với hắn, ra hiệu Tô Phúc không được làm ầm lên, bình tĩnh nói.

"Không được gọi ta là Tiểu sư thúc... Hiện tại Tiểu sư thúc của Thục Sơn, là Ninh Dịch."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK