"Ta có từng nói với ngươi chưa, chuyện xấu phải làm đến cùng, giết người phải giết đến tuyệt?"
"Từng nói." Ninh Dịch nhìn Từ Tàng, nghiêm túc nói: "Bốn người ban nãy, ta đều đã giết sạch."
"Ta đều nhìn thấy rồi, trước khi động thủ, còn nói dong dài một đống lời thừa thãi..." Từ Tàng đứng trên đỉnh núi hoang, hững hờ nói: "Nghĩ lại xem điều ta đã nói là gì? Bốn người, bốn ngựa, tất cả đều phải giết sạch."
Ninh Dịch trầm mặc.
Hắn cố gắng nhớ lại những lời Từ Tàng nói với mình hồi đầu... Sau đó hắn phát hiện, Từ Tàng xác thực từng nói câu nói này.
Nhưng hắn đã để cho hai con ngựa chạy mất.
Ninh Dịch đứng trên đỉnh núi hoang, quay đầu lại, nhìn dãy núi hoang hẻo lánh, hai con đại hắc mã lao nhanh trong mưa, trong đó có một con hắc mã, trên mông vẫn còn đang cắm một đoạn đoạn đao.
"Thế bây giờ ta sẽ đuổi theo." Thiếu niên trầm mặc thu hồi chiếc ô, xoay tròn cán ô, chuẩn bị lên đường đi ngăn chặn hai con hắc mã.
Từ Tàng đã ngăn cản Ninh Dịch, nói: "Không nói đến ngươi có đuổi kịp hay không... nếu như đuổi theo, cũng rất chật vật. Ngươi đã là người của Thục Sơn ta, hơn nữa bối phận tốt xấu cũng ngang vế với ta, sao có thể chật vật như vậy?"
Ninh Dịch nhìn Từ Tàng, trầm mặc một hồi, nói: "Đây là lỗi của ta."
Từ Tàng mỉm cười nói: "Đây không phải là lỗi của ngươi, đây là lỗi mà tất cả mọi người đều sẽ phạm phải. Khinh thường đối thủ, sau đó vì thế trả giá thật nhiều, phần lớn thất bại đều bắt nguồn từ điều này. Lúc cầm kiếm giết người, người khác thấy ngươi cuồng ngạo không kém, thấy ngươi kiêu ngạo ương ngạnh, đều không đáng kể, nhưng mình thấy bản thân mình, cần bình tĩnh, cần vô tình... Dù sao ngươi không phải ta, lần đầu cầm kiếm giết người, rất khó làm được hoàn mỹ."
Ninh Dịch cảm động một hồi, nhưng nghe đến phía sau, lại yên lặng một hồi.
Từ Tàng vỗ vỗ vai Ninh Dịch, nói: "Trở về nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai tiếp tục."
Ninh Dịch mím môi nhìn về phía nam nhân, nói: "Như vậy có thể khiến ta tu hành?"
Từ Tàng liếc thiếu niên một cái, nói: "Rất nhiều người học được tu hành rồi, thì sẽ không giết người. Đương nhiên... tu hành cũng không chỉ để giết người. Nhưng nếu như một ngày nào đó tay ngươi cầm búa tạ, nhưng lại không biết sử dụng làm sao, há chẳng phải là một chuyện cười?"
Ninh Dịch gật đầu, nói: "Ta hiểu rồi... Trong mắt tiền bối, ta phải tiêu diệt Kim Tiền bang, mới bước vào sơ cảnh. Đây xem như là một khảo nghiệm?"
Từ Tàng nhìn Ninh Dịch, không hề trả lời, mà nói rằng: "Kim Tiền bang quanh Thảo Cốc thành và An Lạc thành, phạm vi thế lực, cả thảy bao phủ mười ba thành nhỏ, ngươi vừa giết chính là Tam đương gia sau khi trọng thương trạng thái thập tử nhất sinh."
"Khu vực này có rất nhiều mã tặc thổ phỉ, mà nguyên nhân Kim Tiền bang có thể chiếm cứ đầu bảng, bá chiếm mười ba toà thành nhỏ, đè ép mã tặc khác... thực ra rất đơn giản." Nam nhân mang Tế Tuyết, đứng trên đỉnh núi nhỏ giữa mưa to, nhìn hai con hắc mã cuối cùng chạy khuất tầm mắt, bình tĩnh nói: "Thủ lĩnh của bọn họ là một người tu hành sắp bước vào trung tam cảnh. Khoảng cách với Đệ Tứ cảnh, gần như còn nửa bước chân là tiến vào."
"Trong giang hồ, lấy lực phục nhân. Thủ lĩnh của những bang phái khác, tất cả bọn họ đều đánh không lại người đó của Kim Tiền bang, cho nên bọn họ chỉ có thể né tránh." Từ Tàng hỏi: "Ngươi cảm thấy ngươi có thể đánh thắng được không?"
Ninh Dịch có chút ngơ ngẩn, hắn xách thanh kiếm trong tay mình lên, nhìn về phía Từ Tàng nói: "Thanh kiếm này, quá sắc bén... ta có một loại ảo giác, thứ gì cũng có thể cắt ra."
Từ Tàng hững hờ ừ một tiếng, nói: "Ngươi biết đây là ảo giác là tốt."
Ninh Dịch hoàn toàn không còn gì để nói, ngoan ngoãn ngậm miệng.
"Nếu như ngươi bái nhập môn hạ của Chu Du, Đạo Tông thật sự cho ngươi một đống lớn tài nguyên... ngươi ngồi buồn xo tại Tử Tiêu cung, dù cho có một ngày thật sự đạt tới Đệ Thập cảnh, lúc đó trở ra hành tẩu thiên hạ, nếu như gặp được ta, nhiều nhất chỉ cần một kiếm." Từ Tàng liếc thiếu niên một cái, nói: "Đóa hoa trong nhà ấm, nếu như không trải qua tàn phá, làm sao trưởng thành?"
"Thế thì... Chu Du tiền bối thì sao?" Bùi Phiền ở bên cạnh nghiêm túc hỏi: "Quy củ Đạo Tông bày ra đó, nghe nói chu Du tiền bối từ trước đến giờ không để mắt tới kinh nghiệm từng trải, luôn ưa thích bế quan, chỉ ra tay một lần ở đại triều hội."
Từ Tàng trầm mặc chốc lát, nói: "Cõi đời này, có một vài người nhìn chung khác với người bình thường. Chu Du là một thiên tài không xuất thế, nhưng mà Ninh Dịch không thích hợp với đạo như hắn. Tầm nhìn của Chu Du trước sau luôn cao, từ thời khắc hắn bắt đầu tu hành, đã đem mục tiêu của mình định ở bước người bình thường không thể với tới, cho nên từng trải cũng được, bế quan cũng được, thậm chí chết đi... chẳng qua cũng chỉ là một loại thủ đoạn để hắn đạt thành mục đích thôi."
"Đứng ở nơi thấp, có thể biết cây cỏ sinh linh bên cạnh, rốt cuộc có thể phát ra âm thanh thế nào." Từ Tàng nhíu nhíu mày, nói: "Nếu như vừa bắt đầu đã đứng trên cao, lúc đi ra, cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không nghe thấy, thân tại mây mù mờ ảo, không biết nên tiến về phía trước thế nào... đời này đều sẽ bị nhốt ở cảnh giới không cao không thấp này, vĩnh viễn cũng không thoát ra được."
Ninh Dịch chăm chú lắng nghe, chỉ cảm thấy rất có đạo lý. Hắn đột nhiên hỏi: "Chu Du tiền bối chắc hẳn từ rất sớm đã phá tan tiền thập cảnh rồi nhỉ?"
Từ Tàng ừ một tiếng, nói: "Tốc độ của hắn rất nhanh, sau đại triều hội thì đã phá tan Đệ Thập cảnh rồi."
"Chu Du tiền bối hiện tại thì sao?" Ninh Dịch cẩn thận hỏi: "Sau Đệ Thập cảnh, lại là gì nữa?"
Ba người bắt đầu xuống núi, đi về hướng khách xá.
"Phá tan Thập Cảnh, thắp sáng Mệnh Tinh." Từ Tàng dừng một chút, đờ đẫn nói: "Thắp sáng ngôi sao mình thích nhất trên đỉnh đầu, sau đó thắp lên ngôi thứ hai, rồi lại ngôi thứ ba... Nhiều nhất chỉ có ba ngôi, Chu Du hiện tại đã thắp sáng đủ toàn bộ rồi."
"Thế... tiền bối ngài thì sao?"
"Đệ Thất cảnh, trải qua một thời gian nữa, sẽ rớt khỏi hậu tam cảnh." Lúc Từ Tàng nói đến đây, thậm chí không để ý lắm cười cười, lạnh lùng nói: "Đến khi hạ cảnh xong, sẽ gần như sắp chết."