• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh lửa ngập trời, Yến Khai và Thượng Quan Kinh Hồng đối phó nhau. Hai người tu hành trung cảnh triền đấu, phạm vi mấy trượng xung quanh, mặt đất sụp lún, đao khí khuấy động, không người nào có thể đến gần.

Chém giết gần mười hơi thở, hai người đã trao đổi mười mấy chiêu, khí huyết dâng trào. Thời khắc Yến Khai thở lấy hơi, bị Thượng Quan Kinh Hồng tìm thấy cơ hội, một cước đá "đùng" một cái vào sườn thùng xe, thùng xe to lớn cứ thế bị đá tung bay.

Số lượng mã tặc bên ngoài gấp ba nhân mã thương đội, hung hãn dị thường, mới bắt đầu đã tàn sát với thế áp đảo. Thùng xe bay ra, có người cuồng hoan, có người hô to, chớp mắt phân ra mấy người, dùng bả vai cường tráng, mạnh mẽ kháng ngừng thùng xe.

Hai mắt Yến Khai đỏ ngầu, hắn muốn dứt ra đi cứu, khóe mắt chợt lóe tia hàn quang, lưng vỡ toạc ra, phun ra một ngụm máu tươi, tóc tai bù xù, không thể không xoay người lại chống đỡ, lần nữa bị Thượng Quan Kinh Hồng quấn lấy.

Một tiếng ầm vang, thùng xe dừng lại, vài dây xích sắt lập tức trói buộc lên trên, một đầu buộc vào lưng và đầu mấy con ngựa, lô hàng hóa này đã rơi vào tay mã tặc.

Yến Khai bi phẫn cao giọng nói: "Các ngươi có biết, cướp lô hàng này, đồng nghĩa với điều gì không?!"

Thượng Quan Kinh Hồng mặt không chút biểu cảm, lấy được ưu thế không nhỏ rồi, lạnh lùng nói: "Núi cao hoàng đế xa, bọn ta dám làm như vậy... dĩ nhiên có lý do dám làm như vậy."

Yến Khai cứng rắn kìm nén ngụm máu tươi, cười thảm nói: "Các ngươi... thật to gan!"

Náo động ngay giữa ánh lửa.

Một thân ảnh cực nhanh, không một tiếng động mà lại không phát ra hơi thở xông vào trong đám người.

Hỏa diễm ngược lại tỏa ra, giữa bụi mù, bóng dáng kia không dừng lại chút nào, khoảnh khắc xông vào hỏa diễm, "phạch" một tiếng bung ra ô kiếm, che trước mặt, lòng bàn tay nắm chuôi kiếm, cả người như rồng xuyên qua, ô kiếm xoay tròn, hai nhóm mưa máu bị xoạt một tiếng vỡ ra.

Thượng Quan Kinh Hồng cùng Yến Khai đều thấy được một màn này.

Thiếu niên lạnh lùng mà vô tình thu ô sột soạt, khung ô nằm nghiêng, giơ tay rút kiếm —

Một hàng máu tươi tuôn ra, cả người lẫn ngựa đều bị cắt thành hai nửa. Bước chân thiếu niên lướt đi chưa từng ngừng lại, một đường thẳng tiến đến thùng xe.

"Là thiếu niên cầm ô đó!"

"Thiếu đương gia Thảo Cốc thành... người Lý gia!"

Trong đám người vang lên tiếng kinh hô. Ngày này, thổ phỉ của Kim Tiền bang... một lần nữa nhớ lại sự kinh khủng thiếu niên cầm ô chi phối.

Sắc mặt Thượng Quan Kinh Hồng bỗng trở nên khó coi, hắn liều mạng tránh thoát khí cụ đao của Yến Khai, xoay người muốn rời đi.

Nhưng mà ba chữ người Lý gia rơi vào tai Yến Khai, khiến nam nhân sắc mặt vốn uể oải, trong ánh mắt đổi lại phát ra hào quang khác, một đao mãnh liệt chém xuống, cắt ra một vết rạch to lớn trên lưng Thượng Quan Kinh Hồng.

Trước khác nay khác.

"Ngu xuẩn..." Quay người lại, nam nhân bị Yến Khai ngăn cản, biểu cảm nổi giận: "Ngươi có biết ngươi đang làm gì không?!"

Trong đám mã tặc bạo động một trận, xiềng xích dính dáng thùng xe bắt đầu rung động, mấy con tuấn mã được lựa chọn đặc biệt, bắt đầu đạp đất, chuẩn bị co vó lao nhanh.

Ánh mắt Ninh Dịch co rút lại, cho dù tay cầm ô kiếm, nhưng vẫn có ánh lửa và tầm mắt của đám người ngăn trở, hắn biết khoảng cách tới thùng xe sợ e còn một đoạn, tốc độ giết người nhanh đến đâu, nếu như mấy con ngựa kia chạy đi... vậy thì hành động lần này của mình sẽ chỉ có thể kết thúc bằng việc rút lui.

"Đáng chết..."

Mã tặc ngồi trên lưng ngựa, dùng toàn lực vung roi quất xuống!

Ninh Dịch nghe thấy tiếng vó ngựa cao vút, hơi thở trầm trọng, hắn lướt nhanh ra, ô kiếm trong tay tung bay, máu tươi hai bên văng tung tóe, tầm mắt của thiếu niên ngày càng trống trải.

Cuối cùng lướt ra khỏi, nhảy lên thật cao.

Tổng cộng có bốn con tuấn mã cường tráng... ba con đã bắt đầu bạo động bất an, nhưng có một con đại hắc mã, bất luận quất thế thào đều vẫn không nhúc nhích.

Ánh mắt Ninh Dịch sáng ngời, mông con đại hắc mã kia có một vết đao quen thuộc...

Hắn nện vào thùng xe lạch cạch, ô kiếm cắt mở xiềng xích như cắt giấy, tiếp đó một kiếm xốc tung chóp đỉnh thùng xe, cả người rơi vào trong thùng xe.

...

...

Tiếng lửa và tiếng chém giết đều nhỏ đi rất nhiều.

Thùng xe này do sắt tinh chất đúc tạo nên, hiệu quả cách âm vô cùng tốt.

Bên trong thùng xe, không hề bị nhét đầy, Ninh Dịch nện vào, hàng hóa bị chen ra, rơi xuống bốn phía.

Cả người giống như lọt vào giữa biển sâu.

Trước mặt là... vàng, bạc.

Ninh Dịch nín thở, ánh mắt nhanh chóng đảo qua, từng thỏi từng thỏi, rương rương đựng bạc trắng hoàng kim bị hắn thiếu kiên nhẫn bỏ qua.

Thời gian của hắn rất ngắn, không được phép có chút lãng phí.

Từ Tàng từng nói với mình, bên trong lô hàng hóa này có vật vô cùng đáng tiền... nhất định có thứ có thể giúp mình phá cảnh.

Ánh mắt của Ninh Dịch xẹt qua hoàng kim bạc trắng chiếm cứ một nửa vị trí thùng xe, hắn rốt cuộc hiểu rõ ý của Từ Tàng.

Một rương Tùy Dương châu.

Gần cả trăm viên, không biết phẩm cấp ra sao... nhưng đây là cả một rương!

Liếc thêm một cái, lại là một rương.

Ninh Dịch hô hấp trở nên dồn dập, chỉ hai rương Tùy Dương châu này, sợ e đã đủ để mình phá cảnh.

Chủ nhân của lô hàng này là ai? Chỉ cần một thùng xe, sợ e tài nguyên bên trong đã đủ cho một tông môn sử dụng.

Ninh Dịch xoay đầu lại, nhìn thấy kê sát thùng xe, xếp ngay ngắn mười rương Tử Huyền đan của Đạo Tông, giữa não hải một mảnh mê muội.

Hắn duỗi một tay ra, trong khoảng thời gian ngắn lại không biết nên xuống tay thế nào.

Sáo xương trong ngực bỗng nhiên run rẩy một chút.

Ninh Dịch cảm giác được loại kêu gọi này, giống như đang cấp thiết khát cầu điều gì.

Thiếu niên đột nhiên quay người lại, cảm ứng sự rung động cấp thiết của sáo xương trong ngực, quỳ người xuống, nghiêng tai lắng nghe, sau đó hắn không tiếp tục do dự nữa, mũi kiếm ô kiếm nhẹ nhàng cắt tách dưới đáy thùng xe.

Hắn nhìn thấy một viên bảo châu bỏng mắt mà lại rất tròn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK