Những thủ đoạn nhỏ này đều không lưu hành, có điều đặt ở phố phường nhà người ta tương đối có hiệu quả, nhưng mà đặt trên người Ninh Dịch không có tu hành cũng dám đối chiến với Tuyết Yêu Đệ Bát cảnh trong miếu ở Tây Lĩnh... cho dù không có hai vị sư thúc của Thục Sơn, những tên cặn bã tu vi không đâu vào đâu này muốn vào viện đều phải trả giá tương đối thảm.
Không khí trong viện bắt đầu thay đổi, thần sắc của người mù và Tam sư thúc trở nên nghiêm trọng. Bụi sao từ từ thiêu đốt, ba đạo thân ảnh từ bên trong đi ra. Thiên Thủ đại nhân vẫn đang duy trì tư thái hư ảo, hai cánh tay ấn lấy hai bên trái phải Ninh Dịch và Từ Tàng, vượt qua đỉnh Tiểu Vô Lượng sơn đến đây.
Hai sư thúc trong viện thở dài một hơi.
Bùi Phiền ngồi xổm bên bếp lò không muốn quay đầu lại nhìn, thêm từng khúc củi cho bếp lò, ánh lửa đùng đùng, nữ hài cố gắng hít hít cái mũi, không phát ra âm thanh.
Nhìn thấy Từ Tàng và Ninh Dịch được Thiên Thủ đón về, người mù và Tam sư thúc đầu tiên thở dài một hơi.
Bùi Phiền cảm giác được có chút không ổn.
Người mù lải nhải và Tam sư thúc không nói gì.
Ninh Dịch cũng không nói gì.
Từ Tàng cười cười, nhẹ nhàng nói.
"Này... nha đầu."
Gió khô trong sân nhỏ lay động dây leo có chút phát khô. Khuôn mặt thiếu nữ trước bếp lò, chậm rãi quay đầu trong ánh lửa tanh tách. Khoảnh khắc nàng nhìn thấy Từ Tàng, lập tức hiểu ra nguyên do trong viện trầm mặc.
Nam nhân hắc bào được Ninh Dịch đỡ nửa người, áo bào rách nát, áo bông màu trắng bên trong bị thấm một mảnh đỏ tươi, máu tươi theo cánh tay nhỏ giọt đát đát đến đầu ngón tay, dưới chân đã hội tụ một bãi máu sền sệt.
Tinh huy vỡ nát, kiếm khí hầu như không còn.
Trên gò má Từ Tàng, bỗng nhiên xuất hiện một vệt máu nho nhỏ, giống như bị kiếm khí đâm rách từ trong ra ngoài, nhanh chóng hiện ra vết rạch đỏ tươi, tiếp đó là vệt thứ hai vệt thứ ba. Nam nhân đã tiêu hao hết thảy này, đến lúc trời sắp rạng đông, cuối cùng phải gánh chịu cái giá sinh mệnh của bản thân trước thời hạn.
"Nha đầu... ta... ta thay cha ngươi báo thù rồi..."
Từ Tàng nhếch miệng cười cười, giọng run run: "Có một số việc, muốn nói với ngươi... Còn nữa..."
Tên trong túi đựng tên có thể đổi thành sắt lạnh Bắc Cảnh tốt hơn...
Cung săn có thể đổi thành "Tiểu Hàn" của Thục Sơn...
Lệnh bài của Lạc Già sơn không được tùy tiên lấy ra...
Giọng nói của ông ta dần dần suy yếu, nói một loạt chuyện vụn vặt lẻ tẻ.
"Trong viện có một chậu vạn niên thanh, ta thật sự rất thích, ngươi phải chăm sóc tốt cho nó."
Thường ngày Từ Tàng nói không hề nhiều, phần lớn thời giờ đều ngủ, không phải vì ông ta lười biếng buông thả, mà là sau khi xuất ra một kiếm ở Tây Lĩnh, tính mạng của ông ta đã đi đến bước đường tử vong không thể nghịch chuyển.
Mỗi một phút mỗi một giây, đều là sự dày vò lớn lao.
Sau khi hoàn thành việc báo thù Tiểu Vô Lượng sơn, tảng đá trong lòng nam nhân cuối cùng cũng rơi xuống đất, lực lượng cả người ông ta đều tản đi, mí mắt không ngừng rủ xuống trầm trọng hơn, không ngừng khép lại, cố gắng mở ra, ánh mắt lại càng ngày càng rã rời.
Bùi Phiền che miệng lại, nhìn nam nhân không ngừng mở miệng, tơ máu trên người không ngừng vỡ toang, huyết tuyến liên miên, làm cho bông vải trắng thấm đến ướt đẫm, hắc bào trở nên sền sệt mà lại trầm nặng.
Nàng không ngừng gật đầu, mỗi một câu Từ Tàng nói đều ghi tạc trong lòng, nước mắt tràn ra, thân ảnh hắc bào kia dần dần trở nên mơ hồ.
Từ Tàng bắt đầu ngã xuống.
Ninh Dịch cảm thấy sức nặng trên vai càng ngày càng khó chấp nhận, hắn cắn răng.
Chết tiệt... Sao lại nặng như vậy chứ? Tại sao bản thân có chút đỡ không nổi Từ Tàng?
"Sư tỷ..."
Nam nhân hắc bào, giọng nói nhẹ như tơ liễu trong gió, ông ta lẩm bẩm nói: "Ta cho rằng ta sẽ không chết..."
Thiên Thủ trầm mặc.
Từ Tàng dùng tinh huy và kiếm khí làm cái giá, muốn vượt qua Đại cảnh giới Mệnh Tinh, hoàn thành Niết Bàn trùng sinh xưa nay chưa từng có.
Nếu như ông ta thành công, vậy thì sẽ là người khai sáng đệ nhất thiên hạ kể từ khi hoàng đế đầu tiên Đại Tùy khai quốc đến nay.
Vô số người ngã xuống trước cảnh giới Mệnh Tinh, hết thảy những người thắp sáng Mệnh Tinh đều là người tu hành thiên tài cực kỳ thiên phú.
Bọn họ đồng hành cùng ngôi sao tiến về phía trước, đào móc bảo tàng trong cơ thể ra, thắp sáng tất cả ngôi sao... cuối cùng trực diện sinh tử Niết Bàn, khép lại hai mắt, không còn tỉnh lại.
Nghịch đường mà tỉnh, cũng chỉ có một mình Từ Tàng.
Từ Tàng có thể cảm thấy, trong thân thể truyền đến từng trận ấm áp, giống như hồi quang phản chiếu, thời gian của ông ta đã không còn nhiều... Đây là lần đầu tiên ông ta không hy vọng ngày hôm sau cứ đến như vậy.
Mối lo lắng trên đời này đã đứt, trần duyên đã tận, còn có gì ông ta không thể buông bỏ được...
Từ Tàng cười cười.
Trong não hải của ông ta, hình ảnh nhân sinh đi qua như cưỡi ngựa xem hoa.
Sáu tuổi bái nhập phủ tướng quân của Bùi Mân đại nhân.
Năm đó bắt đầu học kiếm.
Mười sáu tuổi bái nhập môn hạ Triệu Nhuy của Thục Sơn.
Năm đó danh chấn thiên hạ.
Từ đó một kiếm một người, hành tẩu thiên hạ, Thiên Đô Hoàng thành Đại Tùy, sáu tòa Thánh sơn Đông Cảnh, Bắc Cảnh đảo huyền yêu hải, không có gánh nặng trên người, không chỗ nương tựa... Mãi đến khi gặp người đó.
Trong não hải Từ Tàng, tất cả hình ảnh.
Toàn bộ đều ngưng trệ định dạng trên một khuôn mặt tươi cười.
Không bỏ xuống được, chung quy vẫn không bỏ xuống được.
"Sư tỷ... có thể giúp ta một chuyện hay không?"
Giọng nói của Từ Tàng, mang theo vẻ run rẩy.
Ông ta vừa cười vừa nói: "Ta muốn đến Tử Sơn... Ta muốn thăm nàng ấy."