Đây đều là những món nợ oan uổng nhất thời không thể tính rõ.
Chúc Chi đại tướng quân bay tới, ngân giáp leng keng, phóng lên trời, chỉ thấy phía trên bầu trời, một đạo sắc lệnh đập xuống.
"Giáng."
Đạo ấn quyết tràn đầy tử khí bỗng nhiên hạ xuống, càng giáng càng lớn, tung ra theo gió, hầu như mấy hô hấp liền tựa như một ngọn núi nhỏ, ép đến Chúc Chi đại tướng quân không thở nổi, nện xuống đất với tốc độ nhanh chóng.
Ninh Dịch trợn mắt ngoác mồm, nhìn vị cung chủ Đạo Tông xông vào trường thành Tây Cảnh, hời hợt nói bốn chữ.
"Đạo Tông, Chu Du."
Thế là Chúc Chi đại tướng quân sắc mặt đỏ chót, rơi trên mặt đất, giẫm đến đất đá tung toé, trong ánh mắt ngạc nhiên của quân tốt, hướng về bầu trời xa xa vái chào, hai tay ôm quyền, hành lễ tiết vũ phu giang hồ, sau khi cúi đầu, tử khí bao phủ trên người lúc này mới tan vỡ tản đi.
Chu Du nhẹ giọng nói: "Đạo Tông không tranh với người, hơn nữa trường thành Tây Cảnh không ngăn tán tu đi lại, nhưng nội cảnh Đại Tùy, môn quan sừng sững, đi lại không tiện, quay định cứng nhắc, rất nhiều rườm rà. Nếu như đưa các ngươi đi xuống dưới, cho dù thân phận không bị bại lộ cũng sẽ làm mất nhiều thời gian của ta."
Ninh Dịch rũ mi xuống, cười tự giễu.
"Chỉ cần ngươi đứng đủ cao, hết thảy cửa lớn thuận tiện đều sẽ hướng về ngươi mà mở rộng." Chu Du nhìn thoáng qua thiếu niên, bình tĩnh nói: "Lúc chưa bay được, trước hết nghĩ làm đến nơi đến chốn, đi chắc mỗi một bước đặt chân trên đường."
Hồng tước lướt qua trường thành Tây Cảnh.
Một vài đường nét thành trì lác đác rải rác, đã có thể thấy rõ.
Đại điểu bắt đầu chậm rãi hạ xuống.
Chu Du suy nghĩ một chút, nói: "Thiếu niên... phải nói rằng, theo Từ Tàng là một lựa chọn tồi tệ."
Từ Tàng liếc mắt, nói: "Nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác, có bản lĩnh Đạo Tông các ngươi thu nhận hắn đi?"
Chu Du trầm mặc.
Hồng tước đáp đất, đập cánh.
Ninh Dịch ôm Bùi Phiền, sau khi rơi xuống đất, chỉ cảm giác tay chân mình có chút tê dại, đặc biệt là hai chân, giây phút tiếp xúc mặt đất không khỏi run lên.
Chu Du vỗ vỗ vai thiếu niên nhe răng trợn mắt, ôn hòa nói: "Đại Tùy ba vạn sáu ngàn dặm, ta chờ ngươi sau này xuất hiện trên Tinh Thần bảng."
Từ Tàng lập tức mỉa mai nói: "Bảng đó thì có ý nghĩa gì? Ngươi năm đó không phải còn xếp sau nữ nhân điên kia sao?"
Chu Du mỉm cười nói: "Xếp thứ nhất, trở thành tiểu sơn chủ Lạc Già sơn; Xếp thứ hai, nắm giữ Tử Tiêu cung Đạo Tông; Xếp hạng thứ ba hiện tại ở nơi đâu, họ gì tên gì?"
Từ Tàng cười lạnh một tiếng, không tiếp tục nói nữa.
Chu Du nhìn Từ Tàng, cuối cùng chân thành nói: "Từ Tàng, ngươi muốn lấy sát chứng đạo, nhưng mười năm rồi, lẽ nào ngươi không biết ngươi muốn giết ai sao? Bùi gia diệt vong, nữ tử yêu mến cũng đã chết, người ngươi muốn giết, lẽ nào là đám giun dế khiến ngươi bôn ba mỗi ngày, hại ngươi hạ cảnh không ngừng kia sao?"
"Năm đó giết lên Thánh sơn, ngươi chỉ giết người có thể giết. Giết tới Mệnh Tinh của mình không thể gánh nổi, vỡ vụn ra, hạ cảnh không ngừng." Chu Du nhướng mày, bình tĩnh nói: "Đạo giết thiện giết tốt, không phải là lạm sát người vô tội. Ngươi nói ngươi tự tại tiêu dao, biết rõ đỉnh đầu mình có sơn ép, sợ hãi kiếm đoạn, đi đường vòng, đây lẽ nào không phải là một loại trốn tránh?"
"Tế Tuyết để ở Đạo Tông mười năm, bắt đầu từ giờ, nó một lần nữa trở lại trên tay ngươi." Chu Du nhẹ giọng nói: "Ta cùng nữ nhân Lạc Già sơn kia chung quy cũng sẽ có một trận chiến cuối, ngày đó hẳn sẽ không quá muộn, ta sẽ không sợ hãi cái chết. Trước điều này, nếu như có một ngày ngươi rút kiếm, bất luận đối phương là ai, hoàng thất Đại Tùy hay bất kỳ một tòa Thánh sơn nào, sau khi rút kiếm, chết rồi ta sẽ thay ngươi nhặt xác, sau đó báo thù cho ngươi."
"Ta muốn đi đâu, giết người nào, làm chuyện gì, những điều này... không cần ngươi nhắc nhở ta."
Từ Tàng dừng một chút, mặt không chút biểu cảm nói: "Nếu như ta sống sót thì sao."
Chu Du mỉm cười nói: "Ngươi cảm thấy ngươi có thể sống sót sao?"
Từ Tàng ôm Tế Tuyết, nghiêng đầu nói: "Bất luận thế nào, người đó nhất định sẽ chết, không cần ngươi báo thù cho ta."
Chu Du nhu hòa nói: "Chỉ mong như thế."
Đạo sĩ trẻ tuổi leo lên lưng điểu, hồng tước trìu mến cọ cọ hai má Bùi Phiền, ngân vang một tiếng, bỗng nhiên đập cánh, Ninh Dịch nhìn thấy trong mắt con hồng tước, có vẻ hiểu người.
Chu du thiên hạ, không còn quay đầu.
Bùi Phiền cảm khái nói: "Đây mới là khí phái của thần tiên, cảnh tượng của cao nhân..."
Từ Tàng tức giận nói: "Lúc này mới bao lâu, khuỷu tay xoay ra bên ngoài rồi?"
*Khuỷu tay xoay ra bên ngoài: nghĩ đến quyền lợi của người khác chứ không phải tính cho người nhà.
Nha đầu lẩm bẩm nói: "Người ta xác thực soái hơn thúc, còn tiêu sái hơn thúc mà..."
Từ Tàng xì một tiếng khinh miệt, ôm Tế Tuyết khập khễnh đi về phía trước.
Lúc ở Bồ Tát miếu sụp Bùi Phiền đã bị thương, Ninh Dịch đau lòng, cõng lấy nha đầu, sau khi rơi xuống dất có chút không thích ứng, đồng thời cũng khập khễnh bước nhanh đuổi theo.
"Tiền bối, mười năm này..."
Từ Tàng biết hai người phía sau có một đống lời muốn hỏi.
Ông ta bực mình phẩy tay áo, tức giận nói: "Mười năm? Sao các ngươi không bảo ta kể từ lúc hoàng đế khai quốc Đại Tùy đối kháng Yêu Tộc ở bắc cảnh?"
Ninh Dịch cười khan một tiếng.
Nam nhân đang đi dừng một chút, lời nói hơi khô khan.
"Đây là một câu chuyện dài lê thê."