Liên tiếp hơn mười ngày, mỗi ngày Ninh Dịch đều sẽ đến Cảm Nghiệp tự, giúp Từ Thanh Diễm lấy giọt Thần tính trong cơ thể ra.
Điều kỳ quái là, sáo xương của bản thân hấp thụ nhiều Thần tính như vậy... cũng không có giống như trong tưởng tượng của Ninh Dịch, sinh ra một ít thay đổi tuyệt diệu không thể tả. Thí dụ như giống lần trước sau khi phá vỡ sơ cảnh, với tư thái mạnh mẽ, một đêm phá vỡ Đệ Nhị cảnh.
Tu vi của Ninh Dịch ngừng lại ở Đệ Nhị cảnh, giữa hô hấp của hắn, linh khí trời đất tràn vào số lượng lớn hơn nhiều so với người tu hành cùng cảnh giới, nhưng như đá chìm đáy biển, không chút gợn sóng.
Từ Tàng giải thích rất đơn giản.
Muốn dựa vào tích lũy giữa hô hấp phá cảnh, gần như là một chuyện si tâm vọng tưởng. Hoàng thất Đại Tùy, các Đại Thánh sơn, thiên tài tu hành nhiều như vậy, không người nào không cần dựa vào tài nguyên từ chỗ dựa sau lưng.
Góp gió thành bão, sáo xương đã thức tỉnh, lặng lẽ tích góp Thần tính cùng tinh huy từng tí một, Ninh Dịch chỉ có thể yên lặng chờ đợi thời cơ lần tới.
Từ Tàng thử nghiên cứu sáo xương của Ninh Dịch, sau khi thức tỉnh, chiếc lá màu trắng này dường như không có thay đổi nhiều, nhưng mắt thường đã không nhìn ra được chỗ khác thường trong khí chất của nó, chiếc lá xương màu trắng này, càng giống một mảnh nhuyễn ngọc hơn, nếu như Ninh Dịch không nói, sẽ không ai biết, đây là một trọng bảo phẩm cấp còn cao hơn so với "Tế Tuyết".
"Binh khí càng mạnh, ngưỡng cửa sử dụng sau khi nhận chủ càng cao. Bảo vật trấn sơn của Linh sơn, cần ít nhất mười người tu hành thắp sáng Mệnh Tinh mới có thể thúc giục; Liêu Nhiên kiếm trận của Thục Sơn, cho dù chỉ triển khai một góc, cũng cần người sử dụng đạt đến cấp độ Tinh Quân." Từ Tàng nói đúng sự thật: "Binh khí một mình xách ra có thể dùng, cũng giống như thế, Tế Tuyết của Triệu Nhuy là một ngoại lệ, phẩm cấp của Tế Tuyết cao tại đánh đâu thắng đó. Triệu Nhuy từ phía sau núi làm một khối đá mài kiếm, đánh bóng mười năm, vì vậy ngưỡng cửa sử dụng Tế Tuyết vô cùng thấp, vô cùng thích hợp với người tu hành có cảnh giới thấp."
Ninh Dịch nghe rất nghiêm túc... Hoạt động giết mã tặc hắn đã không làm nữa, phạm vi ba mươi dặm An Lạc thành, Kim Tiền bang đã bị diệt môn, những mã tặc khác đều rút lui hang ổ, ô kiếm này hắn vẫn luôn mang theo. Cho dù không giết người không gió thổi không mưa rơi, ô kiếm cũng tiện tay mang theo. Từ Tàng từng nói, kiếm không thể rời khỏi người, ăn cơm uống nước ngủ, đều không được để ô kiếm rời khỏi tầm mắt của mình.
Ninh Dịch thời điểm này, chỉ biết "ô kiếm" là thứ Từ Tàng bỏ ra giá tiền rất lớn mua về, nhưng lại không biết "giá tiền rất lớn" trong miệng Từ Tàng, đến tột cùng là khái niệm như thế nào.
Hắn coi ô kiếm là bạn đồng hành quan trọng nhất, trên thực tế... thời khắc Từ Tàng cho hắn ô kiếm, đã dặn dò như thế.
Ô kiếm dùng rất tốt, trước mắt không có thứ nào có thể chống đỡ được ô kiếm cắt kim loại.
Ninh Dịch không phải một tên ngốc, giữa cuộc sống chậm rãi trôi đi, hắn đối với lai lịch của ô kiếm, cùng với hành vi Từ Tàng luôn mang đeo miếng vải đen... sinh ra một chút hoài nghi, hơn nữa chân tướng của hoài nghi, càng rõ ràng trong dấu vết để lại.
Từ Tàng xem nhẹ rất nhiều chuyện.
Ông ta chỉ coi trọng duy chữ "tình".
Vì vậy Ninh Dịch biết, Tế Tuyết quan trọng cỡ nào đối với nam nhân này.
Hắn không nói, hắn cũng sẽ không hỏi.
Đây là một loại hiểu ngầm, cũng là một loại tín nhiệm, càng là một loại trách nhiệm.
...
...
"Ca ca ta là một mưu sĩ không mấy nổi danh ở Tây Cảnh."
"Huynh ấy hầu hạ Tam hoàng tử Lý Bạch Lân hiện nay của hoàng thành Đại Tùy."
"Huynh ấy tên Từ Thanh Khách."
Nữ hài nhìn Ninh Dịch, giọng nói êm dịu bằng phẳng: "Nghe qua chưa?"
Ninh Dịch lắc đầu, nói: "Xem ra hắn thật sự không nổi danh mấy."
Mưu sĩ Đại Tùy hàng ngàn hàng vạn, đều lấy việc hầu hạ hoàng tộc làm sở cầu suốt đời... có thể vì một vị quyền quý trong hoàng thành Đại Tùy kính dâng tài hoa, cho dù thiêu đốt sinh mệnh, cũng chết có ý nghĩa. Đám hàn sĩ này nổi thế giữa mưa gió này, khiến một tên lưu manh sống ở tầng dưới chót ở Tây Lĩnh như Ninh Dịch không thể hiểu được.
Sống là một chuyện khó khăn đáng quý, thế đạo này không cho ngươi sống, ngươi phải vùng vẫy, phải tranh đấu, phải mạnh mẽ khao khát chiến thắng, cuối cùng khó khăn lắm mới sống sót, chỉ để đi chết thôi sao?
Nhiều mưu sĩ nguyện bái nhập hoàng thất, môn khách có chút quyền quý rất nhiều, không đến được ba ngàn môn khách như của vị cao tổ triện dưỡng trong truyền thuyết, dưỡng nên cả một phủ quan lại vẫn không vấn đề gì.
Nhiều mưu sĩ hơn thì chết khát chết đói chết cóng ở quan ngoại, mang tráp cầu học, khổ sở học hành nhiều năm, nhưng không thể mở được cánh cửa của những quý tộc trong hoàng thành Đại Tùy.
Thế giới này rất công bằng, nếu như mỗi người đều có tài hoa, vậy thì sẽ trở nên không công bằng nữa.
Biết khó mà lui là một chuyện có dũng khí, không đụng tường nam không quay đầu lại càng có dũng khí. Thường thường có số ít người đụng sập tường nam, sau đó thành công, càng có nhiều người thì đầu rơi máu chảy, chết trong góc tường.
Ba vị hoàng tử của Đại Tùy, đương nhiên phải mạnh hơn rất nhiều so với quyền quý bình thường trong hoàng thành.
Sau lưng Thái tử là thầy một nước, Viên Thuần tiên sinh.
Sau lưng Nhị hoàng tử có Cam Lộ tiên sinh Hàn Ước. Thế gia, Thánh sơn cả một Đông Cảnh đều bị Hàn Ước trói thành một sợi dây xích dài, áp đặt sau lưng Nhị hoàng tử.
Sau lưng Tam hoàng tử... không có gì.
Hai tháng này Ninh Dịch đọc rất nhiều sách, rất lâu về trước hắn đã nghe nói qua tên của Viên Thuần và Hàn Ước... Viên Thuần là lão nhân năm đó theo cùng Thái Tông hoàng đế chinh chiến, hiện nay đã sắp đến đại nạn, "lão nhân"trình độ như vậy, trong hoàng thành Đại Tùy lác đác không mấy người.
Mà về phần Cam Lộ tiên sinh Hàn Ước, Ninh Dịch nghĩ tới cái tên này, bất giác cảm thấy lạnh sống lưng.
Xa tại trường thành Đông Cảnh, tiếp giáp Linh sơn Đông Thổ, lại khiến Ninh Dịch xa tại Tây Lĩnh từ nhỏ đã nghe thấy hung danh.