• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi giọng nói này phát ra, Cảm Nghiệp tự bỗng nhiên an tĩnh lại.

Ninh Dịch nhìn chăm chú buồng xe, cân nhắc nên mở miệng thế nào, nghe lời nói của đối phương không hề mang ý làm nhục, dường như chỉ đang tò mò... mình có thật sự biết, vị ngồi trong buồng xe giờ phút này có thân phận gì hay không.

Không cần động não, cho dù dùng đầu ngón chân suy nghĩ, có thể được đại nhân vật của hai tòa Thánh sơn vây quanh, trong toàn Tây Cảnh, còn có thể là ai?

Dưới bối cảnh như vậy, đặt câu hỏi như thế, cho dù không mang theo sự sỉ nhục, vẫn có chút phong phạm vô sỉ biết rõ còn cố hỏi của Từ Tàng.

Thế là Ninh Dịch thành thật nghiêm túc trả lời.

Hắn nói ra ba chữ rất là kiệm lời.

"Tam điện hạ."

Người trong buồng xe ngữ điệu đờ đẫn mở miệng.

"Ninh Dịch. Ngươi đã cướp hàng của bổn điện."

Ninh Dịch không hề kinh ngạc khi đối phương biết tên mình... Nhị hoàng tử xa tại Đông Cảnh, còn có thể gọi tới một đám mã tặc thực hành giết người cướp hàng, càng không cần phải nói vị Tam điện hạ ngay tại đại bản doanh của mình đây.

Ninh Dịch chỉ nhíu mày, nếu nói hắn cướp đi lô hàng này... đích xác không sai, cả vật phẩm quý trọng nhất trong buồng xe hắn đều tìm ra được. Để phá vỡ sơ cảnh, hắn đã nuốt xuống hai viên Âm Châu, Dương Châu phẩm cấp bất phàm dưới đáy buồng xe.

Nhưng buồng xe còn lại rốt cuộc đã đi đâu, Ninh Dịch biết lô hàng này phải đưa đến Cảm Nghiệp tự, nhưng hắn ở chỗ này lâu như thế, ngay cả bóng xe đều không thấy, có quỷ mới biết đã bị ai chặn lấy?

Ninh Dịch muốn nói lại thôi, hắn cắm ô kiếm dựng đứng ở cửa chùa, trên đỉnh đầu treo sợi chỉ đen, rốt cuộc hiểu rõ cảm giác Từ Tàng chịu tiếng xấu thay cho người khác...

Người trong buồn xe, tựa hồ có chút mất hứng thú, buồn bã nói: "Ngươi dám chặn hàng của ta, đây là tội chết."

Lời này nói xong, hai nhóm nhân mã của Tiểu Vô Lượng sơn và Kiếm Hồ cung, lập tức không còn mệt mỏi vô lực nữa, đại bào vô cùng phấn chấn, khí thế đè xuống, lá khô bên trong Cảm Nghiệp tự bay tán loạn, sâu sắc phi phàm.

...

...

Lý Bạch Lân ngồi trong buồng xe, sau khi nói xong, lười nhìn thêm, trước đó hắn đã liếc qua, thiếu niên này cũng không xuất chúng thế nào, trông chẳng qua chỉ là một người bình thường.

Đánh cướp hàng hóa của hoàng thất Đại Tùy, bản thân nó chính là một tội chết.

Nếu như thiếu niên tên Ninh Dịch đó không thể đưa ra một câu trả lời khiến hắn bằng lòng tiếp nhận, vậy thì hắn sẽ đem thiếu niên bộc trực phạm tội lớn thiên hạ này ra công lý, đích thân giao cho Thục Sơn xử lý.

Lý Bạch Lân chú ý tới Từ Thanh Khách ngồi đối diện mình, thần sắc không đúng lắm, khuôn mặt mang theo một chút hoang mang cùng vẻ hơi ngơ ngẩn, hắn rất ít thấy qua lão sư sẽ có thần sắc như thế.

Từ Thanh Khách hơi nhíu mày, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì, hoặc là đang cảm giác nhận điều gì đó.

Linh tính trong tự miếu này không quá bình thường, lá khô rất khô, nhưng màu sắc diễm lệ, mùa thu gió rất lạnh, nhưng lúc thổi qua rèm thổi tới da thịt, mang theo một luồng ấm áp.

Hắn từng giao hẹn với Thục Sơn, sẽ đón Từ Thanh Diễm đi năm nàng mười sáu tuổi, địa điểm định ra chính là Cảm Nghiệp tự.

Đối với muội muội của mình, hắn đều phải hiểu hơn bất kỳ ai.

Đó là một tòa bảo tàng Thần tính, cũng là độc dược trí mạng.

Đây là một chứng bệnh khó giải, hắn chỉ cầu nàng có thể sống đến năm mười sáu tuổi vào hoàng thành.

Đan dược phía sau núi Thục Sơn có thể làm được điểm này.

Mấy năm nay, Thục Sơn bảo vệ muội muội mình rất tốt, lúc Âm Thần của Từ Thanh Khách ngao du Thục Sơn, có lần không tìm được địa điểm Thục Sơn giấu muội muội mình... hôm nay đến Cảm Nghiệp tự, nhìn thấy hoa nở hoa tàn trong sân của tự miếu, luân phiên sinh sôi, cảnh tượng như vậy, không hề nghi ngờ, có quan hệ mật thiết không thể tách rời sự thay đổi của Thần tính.

Bên ngoài truyền đến tiếng đẩy cửa rất nhỏ.

Ninh Dịch có chút nghi hoặc nhìn nữ hài bướng bỉnh đẩy cửa bước ra, hào quang trời chiều rơi trên gò má trắng như tuyết không tỳ vết của thiếu nữ, ngay sau đó mọi ánh mắt đều nhìn qua đó.

Trong buồng xe có thể nghe thấy tiếng xôn xao bên ngoài.

Nhân vật có thể tu hành ở hai tòa Thánh sơn, đều là hạng người tâm tính kiên nghị, dù vậy, khi bọn họ nhìn thấy nữ hài đẩy cửa bước ra, vẫn kìm lòng không được phát ra một tiếng cảm khái.

Lý Bạch Lân cau mày, thò đầu ra.

Chỉ liếc một cái, hắn không còn di dời tầm mắt.

Ngoại giới từng truyền, Tam hoàng tử Lý Bạch Lân của Tây Cảnh là một người đa tình chủng. Nhưng người thật sự hiểu rõ vị Tam hoàng tử này đều biết, đây thật ra là một chuyện nực cười... Lý Bạch Lân không gần nữ sắc, mọi tin tức mặt trái truyền ra đều chỉ để loan tin bản thân không sạch sẽ. Lúc nghỉ ngơi trong ngày thường trong điện ở Tây Cảnh, oanh oanh yến yến vây quanh bên người, nhưng luôn nghĩ đến bản thân bởi vì sinh muộn một thời gian, bất đắc dĩ mà luân lạc đến tình trạng như thế, thế là càng nhìn càng ghét, càng thấy càng hận.

Tình chủng... là giả.

Lý Bạch Lân kinh ngạc nhìn nữ hài đẩy cửa ra, khuôn mặt non nớt mềm mại đáng yêu, ngũ quan mang theo khí khái hào hùng, khác hẳn với những người mình từng thấy qua.

Hắn nghe Từ Thanh Khách từng nói qua, Từ gia có nữ sắp trưởng thành, giai nhân tuyệt sắc hiếm thấy, chỉ là có bệnh trong người, phải chờ tới năm mười sáu tuổi, đưa vào hoàng thành, tặng cho bệ hạ làm một phần thọ lễ to lớn.

Nam nhân gầy ngồi đối diện Lý Bạch Lân, nhìn thấy dáng vẻ điện hạ thất thố như thế, im ắng lắc đầu, nhẹ nhàng gõ hai cái vách trong buồng xe, đợi cho Lý Bạch Lân hoảng hốt phục hồi tinh thần lại, mới nhẹ giọng mở miệng.

...

...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK