Hôm nay gặp mặt... ông ta vốn dĩ không muốn tin, thế nhưng tình hình của Từ Tàng xem ra cũng không được tốt lắm, tinh huy tích góp trên người ít đến thảm thương, chỉ còn lại cảnh giới sáo rỗng, thảm trạng như vậy, lẽ nào cũng có thể giả tạo?
Tống Khung không tin.
"Ta xác thực là vị Từ tiền bối tư thế oai hùng hiên ngang đó, xem ra không thể giấu được ông." Nam nhân đeo kiếm thở dài một hơi, kéo đại bào che mặt mình xuống, để lộ ra chân dung, khuôn mặt với vết sẹo kiếm cười lên: "Tống Khung đúng không, hình như ta từng nghe qua tên ông... Một phế vật sống rất lâu, một trăm tuổi rồi vẫn ở Đệ Thập cảnh, còn không bằng chết đi cho xong?"
Lúc nói câu nói này, Từ Tàng hoàn toàn quên mất mình chỉ là Đệ Thất cảnh.
Trên mặt Tống Khung không buồn cũng không vui, ông ta nói: "Từ tiền bối quá khen rồi, sống lâu là một chuyện tốt."
Lão nhân thực sự kiêng kỵ người mù đang ngồi xổm trên ngọn núi hoang nhỏ kia, dư quang nơi khóe mắt ông ta thỉnh thoảng liếc qua, tim đập thình thịch từng hồi.
Tống lão nhân không muốn thêm phiền toái, thành khẩn nói: "Từ tiền bối, ta bằng lòng buông tha vị Chuẩn Thánh Tử kia, có thể bỏ qua như vậy không?"
Từ Tàng nhướng mày, nói: "Nếu như ta không đến, thế có phải hắn phải chết không?"
Tống lão nhân gật đầu.
Từ Tàng mỉm cười nói: "Không cần quan tâm đến ta, nên giết thì giết, nhưng ta không thích tư vị chịu tiếng xấu thay cho người khác. Hai vị điện hạ sau lưng các ngươi, đều không phải thứ tốt lành gì, dám làm không dám nhận, ngoài mặt một kiểu sau lưng một kiểu. Bữa cơm cuối mỗi năm, rõ ràng hận đối phương đến gần chết, còn phải khen tặng lẫn nhau hay sao?"
Một hồi yên lặng.
Từ Tàng nhìn lão nhân, nói: "Đừng để ta ra tay. Ông mau chóng giết chết hắn."
Tống lão nhân không vội ra tay, mà nghiêm túc hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó?" Từ Tàng nhìn lão nhân, liếc mắt, nói: "Sau đó đương nhiên là chính ông ra tay, chẳng lẽ còn muốn ta ra tay."
Sắc mặt Tống lão nhân xanh đỏ một hồi.
Vị Chuẩn Thánh Tử kia đã sớm chuẩn bị chạy trốn, chỉ là người mù ngồi xổm trên núi hoang nhỏ kia, mặt mỉm cười "nhìn chăm chú" mình, dưới áp lực vô hình, thậm chí ngay cả nhúc nhích mảy may đều làm không được.
Tống lão nhân cực kỳ uất ức hỏi: "Tiền bối, có thể tha cho ta không chết được không?"
Từ Tàng nghiêm túc nói: "Ông vung đao cắt đầu lưỡi mình trước, sau đó lại chặt hai chân, sau đó dùng tay trái chém tay phải, cuối cùng dùng tay trái chém tay trái... Nếu như ông có thể làm được, ta có thể để cho ông sống tiếp."
Sau khi câu này được nói xong, hoàn toàn tĩnh mịch.
Tống lão nhân Đệ Thập cảnh, sắc mặt đỏ chót, hai ống tay áo giơ lên, gió to đầy trời, tinh huy cuồng vũ, kiếm khí giữ thế đã lâu bị ông ta ép chưởng nện xuống.
Từ Tàng đứng giữa cuồng phong, nhìn kiếm khí bay lượn đầy trời, nhướng mày.
Mảnh vải bố màu đen dỡ ra, xé rách giữa không trung, xoay tròn.
Không ngờ trong vỏ lại không có kiếm.
Từ Tàng cầm thân vỏ kiếm dài mảnh khảnh trong tay, sau khi nắm chặt, đột nhiên nện xuống.
Mũi vỏ kiếm nện xuống đất, đất đá nát vỡ, một đường thẳng xẹt qua.
Cuồng phong bỗng nhiên gào thét.
Từ Tàng lười đi xem thi thể Tống lão nhân bị cắt thành hai nửa, xoay người lại, lười nhác hỏi vị Chuẩn Thánh Tử kia: "Sau lưng ngươi là Nhị hoàng tử, sư môn là toà Thánh sơn nào của Đông Cảnh?"
Vị Chuẩn Thánh Tử kia không nói ra một câu, cả người run rẩy, hỏa diễm bị bầu không khí cùng kiếm khí rừng rực hỗn tạp chung một chỗ, gào thét thổi đi, lộ ra một khuôn mặt non nớt.
Hóa ra là một nữ tử.
Nữ tử mặt không chút máu, tư thế nửa quỳ biến thành ngồi xếp gối, ánh mắt dừng trên vỏ kiếm Từ Tàng nắm chặt.
Từ Tàng mỉm cười nói: "Sao hả, nghe nói qua Tế Tuyết, không nghĩ tới ta đeo trên lưng chỉ là một vỏ kiếm?"
Môi nữ tử trắng bệch, gật đầu lại lắc đầu, giọng nói giống như mất hồn phách, run run nói: "Ta là... người của Bạch Lộc Động thư viện."
Từ Tàng nhướng mày, nói: "Bạch Lộc Động thư viện?"
Ông ta giơ một tay lên, miếng vải đen đầy trời chớp mắt thu lại, như một vòi rồng nhỏ hẹp, lượn lờ quay vần vỏ kiếm Tế Tuyết.
Từ Tàng một đường cất bước, giết hơn một nửa người của giới tu hành, nhưng mà có mấy toà Thánh sơn... ông ta sẽ không giết.
Bạch Lộc Động thư viện, chính là một trong số đó.
Nam nhân chậm rãi buộc vỏ kiếm, bình tĩnh nói: "Bạch Lộc Động thư viện không kết minh cùng hoàng tử, đây là quy củ, ngươi vi phạm sư mệnh, sau khi trở về thành thật bế quan đi."
Nữ tử trẻ tuổi nửa quỳ trên đất ngẩn ra, không rõ ý của nam nhân.
Biểu cảm của Từ Tàng mang theo chút phiền chán, ông ta cau mày nói: "Nghe không hiểu sao? Ta không giết người của Bạch Lộc Động thư viện, sau khi trở về mau sớm cắt đứt quan hệ với Nhị hoàng tử, tránh để sư môn ngươi hổ thẹn."
Sắc mặt nữ tử xanh đỏ một hồi, rất là xấu hổ.
Từ Tàng xoay người thì muốn rời đi.
"Tiểu sư thúc..." Nữ tử kia bỗng nhiên mở miệng, nói: "Thư viện còn có người đang đợi người."
Từ Tàng dừng bước, không quay đầu, nói: "Đây cũng không phải là một vấn đề đáng để ta xoắn xuýt, bảo nàng ta đừng đợi nữa."
Biểu cảm của nữ tử ai oán, nàng ta nói yếu ớt: "Thủy Nguyệt sư thúc vẫn luôn muốn hỏi Tiểu sư thúc, tại sao người không chịu đến Bạch Lộc Động gặp mặt một lần?"
Từ Tàng vốn không muốn quay đầu lại, nhưng vẫn dừng bước: "Đầu tiên, ta đã không còn là Tiểu sư thúc của Thục Sơn... Còn nữa, ta không giết người của Bạch Lộc Động, chỉ là niệm tình xưa cũ, ta không nợ Thủy Nguyệt, cũng không nợ Bạch Lộc Động, nàng ta muốn gặp ta, có thể tới tìm ta, ta có thể mời nàng ta uống trà, giúp nàng giết người, ta có thể làm cũng chỉ có hai chuyện này."
Từ Tàng bình thản nói: "Còn về tại sao ta không đến Bạch Lộc Động thư viện... Khác với điều ngươi nghĩ, cũng không phải là ta không chịu gặp nàng ta, không muốn gặp nàng ta."
Nữ tử ngồi dưới đất, có chút ngơ ngẩn, nghe ra được trong ngữ khí của nam nhân có chút dịu dàng.
Từ Tàng đeo Tế Tuyết trở về lưng, rời đi cũng không quay đầu lại.
"Có thể gặp, nhưng không cần thiết... Mỗi ngày bị người đuổi giết, ta rất bận."
Nữ tử Bạch Lộc Động thư viện ngồi dưới đất, sắc mặt trắng bệch.
Câu nói này cực kỳ làm tổn thương người.
...
...
Từ Tàng đi lên núi hoang, vỗ vỗ người mù vẫn đang ngồi nguyên chỗ chũ, tức giận nói: "Đi thôi, lão nhị."
Người mù vẫn không nhúc nhích, nói: "Đừng gọi ta lão nhị."
"Được thôi." Từ Tàng cau mày nói: "Lão nhị... ngươi đang nhìn gì?"
"..."
Người mù lặng lẽ đưa tay đặt trên kiếm bên hông, nói: "Gọi ta Nhị sư huynh."
"Nhị sư huynh... huynh đang nhìn gì?"
Người mù với đầu tóc hơi bạc thở dài, nói: "Nữ hài của thư viện ngồi dưới đất kia, khóc thật thương tâm."
Từ Tàng thở dài, nói: "Lão... Nhị sư huynh kiếm tâm sáng rực, trách trời thương người, sư đệ đời này đều không học tới."
Người mù lại thở dài, nói: "Nếu như vị Tiên Tử kia của Bạch Lộc Động thư viện biết được, nhất định sẽ khóc đến càng thương tâm hơn nhỉ?"
Từ Tàng chỉ có thể trầm mặc.
Người mù nghiêm túc nói: "Ngươi gai góc như thế, ta ôn nhu như này, tại sao không ai thích ta chứ?"
Từ Tàng tiếp tục trầm mặc.
Hai người đi xuống núi hoang.
"Ngươi nói thật cho ta biết."
"Hửm hừ?"
"Sở dĩ giao phó đứa bé gái của Cảm Nghiệp tự kia cho ta, có phải bởi vì... ngươi biết ta không nhìn thấy không?"
"Tất cả mọi người đều biết ngươi không nhìn thấy."
"Ngươi biết ý của ta."
Từ Tàng dừng một chút, bất đắc dĩ nói: "Đúng vậy. Nàng ta quá xinh đẹp, không nên để người khác nhìn thấy."
Nhị sư huynh tức giận nghiến răng nghiến lợi.
"Bệnh của nàng ta... đỡ hơn chút nào chưa?"
"Không hề, cần nhờ vào đan dược của sư tỷ. Mùng một mười lăm mỗi tháng sẽ tái phát, hiện tại vẫn chưa tới lúc."
Qua hồi lâu, người mù trầm mặc nói: "Nghe nói Thủy Nguyệt tiên tử của Bạch Lộc Động cũng rất xinh đẹp?"
Từ Tàng nghiêm túc nói: "Không bì được, một chỉ là đẹp bình thường, một thì khác, đẹp họa quốc ương dân."