• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên quan đạo, tiếng vó ngựa kéo đến cuồn cuộn như sấm.

Bốn thân ảnh huyết hồng tóc tai bù xù. Bởi do tuấn mã dưới thân có tốc độ quá nhanh, từ xa nhìn lại, trước sau giống như bốn mũi tên hắc hồng bắn ra kề sát đại địa.

Bốn người tu hành bước vào sơ cảnh, dù cho chỉ là mới vừa bước vào sơ cảnh, cũng phải mạnh hơn không chỉ một chút so với mấy mãng phu giang hồ chưa từng tu hành kia.

Trong lúc hô hấp có thể thôn phệ hấp thu tinh huy, tứ chi phế phủ đều sản sinh biến hóa về chất... Đây là bước đầu do người hướng về thần, dù cho không hề sản sinh thần tính, nhưng đã không còn giống với phàm nhân.

Ninh Dịch ăn một viên Tùy Dương châu năm trăm năm, một ngàn viên Tử Huyền đan của Chu Du, có thể thôn phệ tinh huy mênh mông cuồn cuộn trên lưng hồng tước như rồng hút nước, tuy rằng chưa thể phá cảnh, nhưng sự biến đổi về mặt thể phách... lúc chém giết mã tặc tại đống bắp cũng đã thể hiện ra.

Bất luận là tốc độ, lực lượng, hay là tính dẻo dai, thì đã không còn cùng một cấp bậc với phàm nhân.

Trong bốn con ngựa, dẫn đầu nhất chính là Tam đương gia, trên một con tuấn mã màu đỏ tươi, hình thể to lớn, cường tráng dũng mãnh, bước tiến đạp đất như sấm nổ rung động, ầm ầm ầm nện trên mặt đất như trống lớn gõ nhịp cực kỳ nhanh chóng.

Nam nhân gầy nhom thân thể phủ phục sát trên lưng ngựa, sợi tóc rải rác, lướt về phía sau che khuất khuôn mặt. Sau lưng hắn là một thanh đoạn đao có khía, chuôi buộc sợi xích sắt, phần cuối bị hắn nắm chặt lấy.

Đây là một quan đạo hoang phế đã lâu, nhiều năm không người, cỏ dại sinh sôi. Đường đi vẫn tính là bằng phẳng, thẳng tắp, chỉ có điều đầu cuối có một chỗ rẽ quẹo vào.

Trước chỗ rẽ quẹo vào, Tam đương gia là người đầu tiên đã cảm thấy một chút bất an.

Ngựa lướt qua, trước mắt là hai ngọn núi hoang, gió lạnh thổi vào mặt, một vị thiếu niên đứng ngay giữa mưa to bàng bạc, nhắm hai mắt với sắc mặt lạnh lùng, không che ô, chọc nhẹ chóp ô trên mặt đất, cứ như vậy đứng lẻ loi trơ trọi giữa quan đạo bỏ hoang.

Tam đương gia nheo mắt.

Hắn khó mà hiểu rõ nhân tố làm cho mình bất an này, đến tột cùng từ đâu mà đến?

Thiếu niên đứng giữa trời mưa to trong đêm khuya đó, rõ ràng là đang đợi mình, bên cạnh không có ai, phía sau cũng không có ai.

Hắn một thân một mình, không có tu hành.

Ngoại trừ một chiếc ô, không có thứ gì hết.

Tiếng xiềng xích chuyển động tinh vi vang lên, nam nhân nằm nhoài trên lưng ngựa, nắm chặt lấy xích sắt đen trong tay, chuôi đao kể cả thân đao ở đầu bên kia bắt đầu không ngừng rung động, giữa tiếng mưa to và tiếng vó ngựa, ba vị đồng bào phía sau mặt không chút biểu cảm đồng thời nắm đao, cúi đầu xuống nhìn như suy tư, thực ra là chuẩn bị cho chém giết hết sức căng thẳng tiếp theo.

Hành tẩu giang hồ, trước khi xuất kiếm xuất đao, phải tránh va chạm ánh mắt, sát ý giấu trong đao kiếm, cũng giấu trong ánh mắt, giấu càng lâu dài, thời điểm được rút ra khỏi vỏ, sẽ có thể mang đến sự đổ máu càng nhiều.

Một lời không hợp, rút đao đối mặt, trong quá trình này, có sự ẩn nhẫn cùng giao tranh tương đối dài, mà thời khắc sau cùng rút đao nện ra, thường là tập kích bất ngờ nhất.

Khoảng cách hai mươi trượng.

Mã tặc vốn chuẩn bị ẩn giấu sát khí vượt qua, nếu như không phát sinh bất cứ điều gì, sẽ để mưa to mai táng thi thể thiếu niên, thì cảm thấy được giữa thiên địa có một luồng khí thế hỗn loạn.

Thiếu niên vẫn luôn chỉ hơi cúi đầu, nhắm hai mắt lại nhíu mày thật chặt, bỗng nhiên mở mắt ra.

Giữa trời mưa to, ô kiếm bị Ninh Dịch nhấc lên, thiếu niên bước ra bước đầu tiên tiến về phía trước, sau đó bắt đầu lao nhanh, tiếng thở hào hển, cùng tiếng bước chân đạp nát tan giọt nước mưa hỗn tạp chung một chỗ.

Xách ô như xách kiếm, kéo ô như kéo đao.

Tất cả mọi người đều không chú ý đến tiếng chuôi ô kiếm xoay chuyển nhẹ nhàng.

Ninh Dịch cổ tay trái trượt xuống dưới, lòng bàn tay nắm chặt chuôi kiếm, răng rắc một tiếng, khung ô chuyển động, mũi kiếm lạnh giá phản chiếu ra một vệt mưa quang, sau bước cuối cùng, bóng dáng nhảy vọt lên thật cao.

Hai tay cầm ô, một kiếm như côn.

Nện kiếm!

...

...

Khi thiếu niên suy nhược bắt đầu chạy nhanh, thân thể ngược gió, trên gương mặt quật cường tràn đầy nước mưa, hai tay cầm ô, tư thế kéo ô, cuồn cuộn chồng chất, khiến Tam đương gia trong một chớp mắt nào đó, lầm tưởng rằng đây là một vị quan môn đệ tử luyện đao thông thạo.

Phong thái cầm ô, sát khí cầm đao.

Khi hắn nghe được tiếng mũi kiếm "xẹt" giữa thiên địa, hắn càng cẩn thận hơn, nghĩ thầm đây là một vị môn đồ đại sư khí cụ kiếm, lấy ô làm kiếm, Kim Tiền bang chẳng biết từ lúc nào đã đắc tội một thợ rèn kiếm tài nghệ điêu luyện như vậy.

Khi khoảng cách song phương chỉ hơn một trượng, hắn rút xích sắt ra, một chùm nước mưa bị rỉ sắt đập nát, ánh đao ra khỏi vỏ, lại phát hiện thiếu niên kia không dừng bước tiến thuận thế đưa ra chiêu kiếm này, mà nhảy lên thật cao, hai tay nắm chiếc ô nằm ngang, dùng chóp ô xuyên qua màn mưa, rơi đập xuống —

Khí cụ ô này trông linh lung tinh xảo, chỉ có nữ nhân mới dùng, cứ thế chém bổ nát tan sợi xích tung ngang đầy trời một cách thô bạo mà không giảng đạo lý. Thiếu niên từ trên trời rơi xuống nện xuống đất, bốn con khoái mã từ phía sau hắn chạy nhanh lướt qua, trong đó con đại hồng mã màu đỏ tươi thu hút sự chú ý của người khác nhất, trong quá trình chạy băng băng qua ầm ầm một tiếng bị nghiền nát ra, cả nam nhân trên ngựa đều ngã ra theo quán tính giữa mưa to tiêu điều, ngã thành từng khối từng khối mưa hoa huyết nhục.

Thiếu niên đáp xuống đất, quỳ một chân trên đất, sau khi đứng lên, nhìn đại địa phía sau trượt ra một mảng lớn màu đỏ tươi, hít một hơi thật sâu.

Ninh Dịch sắc mặt có chút tái nhợt, ánh mắt kiên nghị, hai tay nắm ô kiếm, mười ngón vẫn cực kỳ ổn định, nhưng mà thân thể lại bắt đầu hơi run rẩy nhẹ không kiềm chế được.

Giữa thiên địa, tiếng mưa rơi quá to lớn, âm thanh kiếm quá nhỏ.

Tiếng vó ngựa đình trệ một thoáng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK