• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai bên con đường nhỏ của Tử Sơn, núi đá thảo mộc cất giấu vô số sinh tử huyền bí, sau một kiếm Từ Tàng đâm ra, ầm ầm nổ tung, đá vụn bắn vào vách núi, nứt ra những vết lõm nhỏ rậm rạp chằng chịt, uy lực to lớn có thể so với mũi tên nhọn.

Pháp tướng của Thiên Thủ Tinh Quân bao lấy nha đầu, khói mù tản mạn, Tử Sơn khôi phục tĩnh mịch.

Tử Sơn sơn chủ từ trong một kiếm Từ Tàng vừa xuất ra, dường như thấy được cảnh tượng khó tin, nhẹ nhàng hừ một tiếng, không nói gì thêm.

Nam nhân có thể xuất ra một kiếm như vậy, đích xác có năng lực giết chết Phúc Hải Tinh Quân.

Tử Sơn sơn chủ giống như đang suy tư điều gì, không tiếp tục lên tiếng, cũng không ra tay ngăn trở.

Thế là Từ Tàng vịn nửa người trên vai Ninh Dịch, cười cười, ý bảo Ninh Dịch tiếp tục đi.

Thế núi từ dốc đứng biến thành hòa hoãn, cuối cùng là một lối vào động thiên, Từ Tàng dừng bước, ông ta vỗ nhẹ bả vai Ninh Dịch, ý bảo thiếu niên không cần đỡ mình nữa

Ninh Dịch cẩn thận khom người, buông Từ Tàng ra, dìu nam nhân mãi đến khi ông ta đứng vững thân thể, sau đó thẳng tắp sống lưng.

Từ Tàng nhẹ giọng nói: "Nha đầu."

Bùi Phiền ngơ ngẩn, đi đến trước mặt Từ Tàng.

Từ Tàng khẽ nói: "Cha ngươi để lại cho ngươi một thứ rất quan trọng... Bây giờ ta chuyển giao lại cho ngươi, ngươi phải bảo quản thật tốt."

Bùi Phiền nhếch môi, nhìn Từ Tàng duỗi ra một ngón tay, nhẹ nhàng điểm giữa ấn đường mình.

Ngón tay của nam nhân, vết máu ngưng kết, thời điểm đặt giữa chân mày Bùi Phiền, vết máu vỡ ra, huyết dịch sền sệt giống như một viên châu nóng bỏng bị ép ra ngoài. Ấn đường Bùi Phiền hơi nóng lên một hồi, trong nháy mắt liền tắt, không hề đau đớn. Chỉ là chỗ ngón tay rơi xuống, có thêm một ấn ký táo đỏ nhàn nhạt, dần dần mờ nhạt, đến cuối cùng khôi phục thành màu sắc trắng nõn không khác gì màu của da thịt.

"Kiếm tàng của Bùi Mân đại nhân..." Thiên Thủ nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Từ Tàng nói: "Ông ấy trao kiếm tàng cho ngươi, không dùng đến trong trận chiến Thiên Đô ngày đó?"

Ninh Dịch ở một bên khẽ nhíu mày, hắn không biết "kiếm tàng" là gì, nhưng đại khái có thể hiểu, đây là một thứ rất rất quan trọng, Bùi Mân phụ thân Bùi Phiền, thời điểm bị vây công năm đó, không hề mang theo "kiếm tàng" .

Từ Tàng khẽ cười cười, nói: "Hai chúng ta đều biết tu vi của Bùi Mân, cho dù trận chiến Thiên Đô ấy, Thánh sơn sơn chủ lệ thuộc hoàng thất đều tới đông đủ, đối thủ của ông cũng chỉ có Hoàng Đế Đại Tùy. Có sử dụng 'kiếm tàng" hay không cũng không ảnh hưởng đến kết cục cuối cùng... Để lại cho nha đầu, coi như là một di nguyện."

Bùi Phiền bụm lấy ấn đường, không biết làm sao, nàng ngẩng đầu lên, đầu bị Từ Tàng vỗ nhè nhẹ, nam nhân ngồi xổm người xuống, hai tay nhéo nhéo khuôn mặt nha đầu, khó khăn cười nói: "Ngươi nói rất đúng, phụ thân ngươi không hề muốn nhìn thấy ngươi theo ta học kiếm thuật giết người. Bùi Mân hy vọng ngươi được sống vui vẻ, rời xa tranh đấu Đại Tùy... làm một người bình thường."

"Sau khi ta đi rồi... ngươi phải... tự chăm sóc tốt cho bản thân."

Từ Tàng cười ôn hòa hiếm thấy.

Trong cổ họng nha đầu không lưu loát một hồi, nàng đỏ mắt nhìn Từ Tàng, một chữ đều nói không nên lời.

"Đừng để bản thân phải hối hận... nha đầu."

Từ Tàng nói xong, xoay người, nhìn Ninh Dịch đứng bên cạnh mình, ôn hòa cười nói: "Ngươi cũng thế."

Trong nhân sinh của Ninh Dịch, lần đầu tiên dâng lên cảm giác bất lực sâu đậm.

Hắn rất muốn ngăn lại, Từ Tàng rời đi, tử vong đến... nhưng lại phát hiện mình không thể làm được gì. Ninh Dịch đứng trước động thiên ở Tử Sơn, cùng thiếu niên trước miếu Tây Lĩnh mấy tháng trước, thực ra không hề khác biệt.

Từ Tàng nói đúng, sinh linh đứng trên mặt đất, bất luận là nhân loại hay là chim kiến, trên bản chất đều giống nhau, từ lúc sinh ra đến khi chết đi, khi ngừng hô hấp, hết thảy buồn vui trải qua đều sẽ biến thành cát bay trong hư vô mờ mịt.

Gió thổi cát bay, vừa thổi liền tan.

Không thể nắm bắt, không thể giữ được, cái chết đúng hẹn mà tới, mọi người chỉ có tiếp nhận, chỉ có đối mặt.

Từ Tàng chống Tế Tuyết, giống như một lão nhân gần đất xa trời, từng bước khó khăn, nhưng lại không quay đầu lại.

Cứ như vậy đi vào động thiên của Tử Sơn.

...

...

Giữa động thiên là bãi cỏ trống trải.

Bách thảo chập chờn, kiếm khí cuốn lướt nhẹ qua.

Từ Tàng chống kiếm đi về phía trước, trước mắt là một bãi cỏ cực lớn.

Trên bãi cỏ dựng lập một mộ bia.

Ông ta bước đến trước tấm bia, cắm Tế Tuyết trên cỏ, sau đó chậm rãi ngồi xổm người xuống, khoanh chân ngồi trước bia đá, tóc mai xám trắng, không ngừng phất phơ trong gió.

Từ Tàng nhìn chăm chú dòng chữ nhỏ trên bia đá.

Trên người ông ta, ý vị mất đi càng ngày càng nồng đậm, cuối cùng truyền tới trong Hồn Hải, Hồn Hồ xoay tròn bắt đầu trở nên chậm rãi, hình ảnh trong não hải nam nhân không còn trôi chảy, mà dừng lại từng hồi.

Nhân sinh như cưỡi ngựa xem hoa, không thể lưu lại, chỉ có thể hồi ức.

Có vị nữ tử khoác áo bào hồng đi tới phía sau ông ta.

Người đó nhẹ giọng hỏi: "Ngươi hối hận không?"

Từ Tàng không trả lời vấn đề này.

Mười năm trước, huyết án Thiên Đô đêm đó, sư phụ Từ Tàng và người yêu cùng bị vây công, ông ta lựa chọn cứu hậu nhân của Bùi gia trước.

Thế là có tấm bia này ở Tử Sơn.

Mùa thu nức nở nghẹn ngào, trên không Tử Sơn, rơi xuống mảnh tuyết đầu tiên.

Rơi trên tóc mai Từ Tàng.

Nam nhân cười cười, nhắm hai mắt lại.

Tử Sơn sơn chủ sắc mặt bình tĩnh, một tay lướt nhẹ qua đỉnh đầu ông ta.

Tay áo rung khẽ, tóc mai tung bay.

Từ Tàng duy trì động tác này, không còn có động đậy.

Toàn thân mất đi, đều là tử khí.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK