• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhện yêu to lớn cũng không hề vội vã tiến lên.

Nó chầm chậm nhai đầu của người tu hành của Thiên Cung, nhai cho đến khi thành bã, cuối cùng nuốt xuống bụng.

Tám con ngươi đen kịt nhìn chằm chằm Ninh Dịch.

Trước Bồ Tát miếu đổ nát, bụi mù tứ tán.

Ninh Dịch cảm giác lực kéo nhẹ đến từ Bùi Phiền phía sau mình hơi mạnh thêm.

Ninh Dịch không quay đầu lại, hắn vẫn cứ giơ Tam Thanh linh.

Thiếu niên không hề sợ hãi, ngoan cường ngẩng đầu.

Giờ này khắc này, dù cho đại yêu đáng sợ nhất Tây Lĩnh đứng trước mặt mình, hắn tuyệt đối cũng sẽ không lùi về sau nửa bước.

Gió nhẹ thổi tới.

Bên ngoài Thanh Bạch thành vào đêm khuya, khói bụi nổi lên bốn phía, quanh quẩn thiếu niên. Bên trong lùm cây, bên trên núi hoang, bốn phương tám hướng, dường như có từng cặp mắt sáng lên.

Ninh Dịch nheo mắt lại, hắn cảm thấy chiếc chuông được nắm chặt trong tay mình, không hề bị gió thổi ra tiếng vang lanh lảnh.

Bởi vì có người đã nắm chặt tay hắn.

Người đó đứng ngay đằng sau Ninh Dịch, một tay giơ lên, dịu dàng nắm chặt cánh tay giơ lên của thiếu niên.

Ông ta rất cao.

Bóng của con nhện yêu to lớn đó, dưới sự chiếu sáng của ánh trăng nhợt nhạt, phủ lên đỉnh đầu Ninh Dịch.

Thế nhưng nam nhân phía sau Ninh Dịch, so với cái bóng đó còn muốn cao hơn một cái đầu, hoặc mấy cái, giờ này khắc này, bình tĩnh nhìn chăm chú vào đại yêu khiến rất nhiều thế lực dao động bất định, không dám suất xuất thủ trước cái gọi là Đệ Bát cảnh.

Vào thời khắc ấy, Ninh Dịch ngơ ngẩn quay đầu lại.

Hắn thấy được hai gò má của nam nhân.

Mày kiếm dài đến tóc mai, mắt phượng sinh uy.

Nhưng mà năm tháng đã để lại vết tích tàn phá trên khuôn mặt đó, gương mặt vốn gầy gò tuấn tú, bởi vì vết sẹo vắt ngang trên sống mũi kéo dài cả ngón tay, khiến Ninh Dịch có chút ngăn không được sinh lòng tiếc hận.

Ninh Dịch không biết nam nhân này từ khi nào đã đứng phía sau mình, nói chính xác, đứng trước người Bùi Phiền.

Cách một khoảng không quá mười trượng, bóng nhện to lớn, nhẹ nhàng nhảy lên tại chỗ, đạp đạp hai lần, vèo một tiếng lao nhanh tới.

Ninh Dịch nhắm nghiền hai mắt, nhưng lại nghe thấy tiếng xé rách soạt một tiếng, cảm giác lạnh lẽo nổ tung, kình phong đập vào mặt. Bả vai hắn hơi co lại, cánh tay nắm chuông gió bị nắm chặt không thể cử động, tay kia nắm giữ sáo xương hình chiếc lá cũng bị áp chế, thời gian dường như ngưng trệ.

Qua một lúc.

Ninh Dịch chầm chậm mở hai mắt ra, trước mặt là sương mù lạnh lẽo bốc lên, không hề có máu Yêu Tộc đỏ tươi, quay đầu lại, môi hắn khô khốc, nhìn thấy thân thể Tuyết Yêu bị kiếm khí cắt chém chia năm xẻ bảy, phần bụng bị mổ xẻ, sau khi chém ra, chân nhện rơi tán lạc, nhẵn nhụi, kéo ra sương mù trắng như tuyết, phun ra tia lửa dần yếu ớt.

Điều khiến đồng tử của Ninh Dịch hơi co rụt lại là sắc mặt hơi tái nhợt ẩn hiện trong sương mù của nam nhân phía sau, một ngôi sao ảm đạm, lượn lờ ẩn hiện, chậm rãi biến mất.

Nam nhân thu kiếm vào vỏ.

Ông ta ngẩng đầu lên, môi tuy rằng phủ màu trắng tuyết, nhưng lại lớn tiếng nói: "Thục Sơn, Từ Tàng!"

Bốn chữ, thẳng thắn dứt khoát, tuôn ra như sấm.

Ninh Dịch chấn động cả người.

Bùi Phiền không dám tin ngẩng đầu lên.

Mười năm trước, Tây Lĩnh tuyết lớn, Ninh Dịch hỏi qua Bùi Phiền.

"Họ Từ kia, tên đầy đủ gọi là gì?"

"Tên một chữ Tàng. Đôi khi là Tàng trong tàng (ẩn) kiếm, đôi khi là Tàng trong bảo tàng."

Lúc này, muốn giết người là Tàng trong tàng kiếm.

...

...

Lùm cây tứ phương, cành cây khô, đỉnh núi hoang, những ánh mắt đó, còn có ánh lửa từ từ được đốt lên, tại thời điểm cái tên Từ Tàng này được thốt ra khỏi miệng, mới chính thức sáng lên.

Ninh Dịch lúc này mới phản ứng lại, hóa ra tìm tới nơi này, không chỉ có Thiên Cung và Đạo Tông.

Đám nho sinh đứng ở phía trên núi hoang, đến giờ khắc này mới đốt đèn lồng lên; hòa thượng trẻ tuổi ngồi xổm bên trong lùm cây im lặng không phát ra tiếng động; hắc y nhân đứng trên cành cây khô ghé mắt nhìn xuống quan sát Bồ Tát miếu...

Từng nhóm từng nhóm một, trầm mặc mà xơ xác tiêu điều đứng ở giữa đêm đen, trong ánh lửa chập chờn mờ tối, một loại dục vọng trong mắt của bọn họ, ẩn mà không phát, hết lần này tới lần khác nhảy lên còn hơn cả ngọn lửa.

Bả vai Ninh Dịch bị người ta nắm.

Ở giữa khí lạnh, giọng nói của nam nhân nhỏ đến mức không để người ngoài nghe rõ.

"Ta biết các ngươi biết cái tên Từ Tàng này mang ý vị như thế nào... Nhưng rất đáng tiếc, ta không phải là cọng rơm cứu mạng của các ngươi, chí ít trước mắt không phải."

Ninh Dịch vội vàng thu lại tâm tư.

Nho sinh đứng ở đỉnh núi xách theo đèn lồng, hờ hững nhìn thiếu niên thiếu nữ bên dưới ngọn núi. Trong ánh mắt lạnh lùng của bọn họ, chậm rãi cuồn cuộn sát khí, tay áo bào tung bay.

Giọng nói của Từ Tàng một lần nữa lại truyền đến.

"Xách theo đèn lồng... là những kẻ đến từ Trung Châu của Đại Tùy. Bốn thư viện xuất động ba, Bạch Lộc, Tung Dương, Nhạc Lộc. Những người này đã đuổi theo ta bốn mươi bảy ngày."

Hòa thượng ngồi xổm bên trong lùm cây cũng mang vẻ xác xơ tiêu điều trong trầm mặc, khoác áo cà sa màu trắng, mang theo gió bụi, cỏ dại, bụi sao trên đường đi.

"Ngồi xổm ở đó không nói lời nào, nghiến răng nghiến lợi, mặt đầy bức bối giống như bị táo bón ba ngày ba đêm, là Linh Sơn Đông Thổ, đuổi theo ta sáu mươi mốt ngày rồi."

"Những kẻ của Địa Phủ kia thì khỏi nhắc tới, từ lúc ta nổi danh bọn họ đã bắt đầu nghĩ đến việc giết chết ta, bây giờ đã mười năm."

Ninh Dịch có chút mờ mịt.

Hắn ấp úng nói: "Ông rước đâu tới lắm kẻ thù như vậy?"

"Ta là Từ Tàng mà." Nam nhân nói đến đây, ngữ khí còn có chút tự hào: "Bọn họ một đường đuổi tới đây, đương nhiên là vì ngưỡng mộ phong thái tuyệt thế của ta..."

Hơi dừng một chút.

"Sau đó báo thù cho tiền bối tông môn của bọn họ đã chết dưới kiếm của ta."

Ninh Dịch trợn mắt, thấp giọng mắng: "Ông lợi hại như vậy, thì ông rút kiếm diệt hết bọn họ đi."

Từ Tàng mỉm cười, bình tĩnh nói: "Giết chết bọn họ, đương nhiên có thể, ta vừa giết chết con đại yêu Đệ Bát cảnh kia, chỉ dùng một kiếm. Lợi hại nhất trong đám bọn họ, cũng chỉ là Đệ Bát cảnh."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK