Từ trước tới nay hắn chưa từng gặp qua nữ hài đẹp đẽ như vậy.
Tháng ngày trong Thanh Bạch thành, hắn gặp gỡ những nữ tử của đại môn phiệt có đại bối cảnh, người người trong trang phục đẹp đẽ, mặt mày vinh hoa phú quý, cho dù bỏ đi những thứ đó, đều cực kỳ xinh đẹp.
Nhưng từ trước đến giờ Ninh Dịch không để mắt đến bọn họ.
Bởi vì nha đầu đi theo bên cạnh mình. Bùi Phiền sinh ra giống như một búp bê sứ, khi còn bé lại quá khôn khéo động lòng người. Đáy lòng Ninh Dịch rõ... nha đầu một khi trưởng thành, chỉ sợ là một đại mỹ nhân, mười năm trôi qua, phôi mỹ nhân đã lộ ra dấu vết.
Chỉ tiếc dung mạo của Bùi Phiền, không thể nào so sánh với nữ hài trước mắt.
Đây là một loại, xinh đẹp mỹ miều không can hệ đến ngũ quan.
Ngũ quan, tuổi tác, khung xương, vẻ ngoài... các loại tiêu chuẩn phán xét của thế tục, đều rất khó hình dung và phân định. Nữ hài mà Ninh Dịch nhìn thấy trước mắt đây, rõ ràng tuổi tác không lớn, mặt mày mang chút vẻ đau đớn, nhưng không có vẻ ngây thơ, không phải đáng thương và non nớt, càng không phải thành thục và vẻ người lớn.
Là một loại đồ vật thoát ly nhân tính.
Là thần tính.
Nữ hài này, khí chất trên người, không giống nhân loại, càng giống một vị thần chích độc lập với đời.
Ninh Dịch biết nữ hài này là ai.
Từ Tàng nói không sai chút nào.
Đứa bé gái đó... nếu như để người ta nhìn thấy, thì mãi cũng sẽ không bị lãng quên.
Động tác của hai người hơi dừng lại. Biểu cảm của nữ hài ngơ ngẩn mà lại do dự, nhưng trông vẻ không hề có ý muốn đóng cửa. Sáo xương của Ninh Dịch run không ngừng, dường như rất muốn thúc đẩy Ninh Dịch vào nhà, đặc biệt là chiếc giường giờ khắc này hơi có vẻ ẩm ướt ngoài phòng.
Ninh Dịch nín thở, kháng cự lực lượng thôi thúc của sáo xương. Từ trước tới nay hắn chưa từng gặp qua một thời khắc nào, sáo xương lại bùng nổ ra ý thức tự chủ cường đại như vậy.
Sau chốc lát yên tĩnh ngắn ngủi, ánh mắt hai người bình tĩnh lại, đau đớn trước đó, dường như sắp thối lui.
Trong nháy mắt tiếp theo, lực lượng trong não hải ầm một tiếng nện xuống, giống như một cây búa tạ nện vào ngực Ninh Dịch.
Trong cùng lúc đó, sắc mặt nữ hài cũng trắng bệch, hai tay vịn cửa, gần như đứng không vững.
Người ngoài rất khó lý giải, nỗi đau đớn họ gặp phải... là một loại đau đớn phi nhân tính thế nào.
Nhẫn nại, kiềm chế, gần như sắp nổ tung.
Ninh Dịch sắc mặt trắng bệch, chỉ chỉ giường trúc trong phòng, phương hướng sáo xương không ngừng chỉ dẫn... Nơi ấy dường như có mê hoặc lớn lao.
Hắn nói, giọng khàn khàn: "Ta muốn đi vào... ngồi một lát, chỉ là ngồi một lát thôi, có được không?"
Nữ hài do dự chốc lát, nàng nghĩ tới đủ loại lời nhắc nhở người khác khuyên bảo ngày trước, cuối cùng vẫn gật đầu.
Nàng chỉ chỉ vào ngực Ninh Dịch, sắc mặt trắng bệch, từ trong lỗ mũi hừ ra tiếng.
"Ưm... ta muốn, thứ đó của ngươi."
...
...
Trong phòng có người kiềm chế tiếng gào đau đớn.
Có người không kiềm chế nổi tiếng rên rỉ vui vẻ...
Đến cuối cùng, một mảnh yên tĩnh, đã là đêm, ánh sáng tản đi, dòng xoáy trên nóc nhà cũng lui đi, thiếu niên ngồi ở một bên giường đờ ra, ánh mắt vô hồn mà lại ngây dại. Đương nhiên... hắn là kẻ đau đớn, hai viên châu cực lạnh và cực nóng đều đã bị hắn tiêu hóa sạch sẽ. Những dòng xoáy trên nóc nhà, tụ tập thành một nhóm nhỏ "vật chất" phát ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt, giống như tinh huy, nhưng tính chất khác hẳn. Bản thân có thể tiêu hóa hai luồng lực lượng, chính là nhờ vào những ánh huỳnh quang thần bí này.
Nữ hài thắp sáng ánh nến trong phòng, nàng đem trả sáo xương lại cho Ninh Dịch.
Sáo xương là món đồ bảo mệnh của Ninh Dịch, át chủ bài lớn nhất trên người.
Thế nhưng khi Ninh Dịch đưa sáo xương cho nữ hài... không hề do dự, thậm chí không chút hoài nghi.
Một nữ hài như vậy, đưa ra bất kỳ yêu cầu nào, đều khiến người ta không cách nào từ chối.
Mãi cho đến trước khi dòng xoáy trên đỉnh đầu Ninh Dịch tản ra, nữ hài đều không có buông tay. Sáo xương không ngừng cắn nuốt quang huy tràn lan lòng bàn tay của nàng. Toàn bộ quá trình, mũi nữ hài không ngừng hừ ra âm thanh khe khẽ nhẹ nhõm mà lại thư thích.
Nữ hài bò lên giường, Ninh Dịch ngồi ngay thẳng trên giường, nhìn nữ hài tốn sức đẩy cửa sổ trúc ra, muốn giúp một phần sức, cuối cùng bỏ đi ý nghĩ này, tập trung nhìn.
Nữ hài chỉ mặc một chiếc váy ngủ trắng thuần mong manh, tóc dài tán loạn, mang theo chút ẩm ướt, đường cong đầy đặn, yểu điệu động lòng người... Sau khi bò lên giường, phía dưới váy lộ ra bắp đùi còn trắng hơn so với vải vóc... Nàng dường như cũng không cảm thấy có gì không thỏa đáng.
Đẩy cửa sổ trúc ra, bên ngoài là tinh không xán lạn.
Nữ hài nhíu mày, nàng quay đầu, giọng nói ngây ngô mang chút khàn khàn.
"Ngươi là, Thục Sơn...?"
Không đợi nàng nói xong, Ninh Dịch gật đầu nói: "Ta là người tu hành của Thục Sơn... Ta tên Ninh Dịch."
Ninh Dịch... Nữ hài lẳng lặng đọc qua cái tên này một lần.
Ninh Dịch đứng ngồi không yên, xuyên thấu cửa sổ, nhìn tinh huy lơ lửng đầy trời, nghĩ thầm ban ngày mình ra ngoài giết người, đến tối vẫn chưa về... một chút tin tức cũng không có, trong viện ở An Lạc thành, sợ rằng đều gấp cả lên rồi?
"Ta tên Từ..."
"Từ cô nương, cô thật xinh đẹp, ta nhớ kỹ cô rồi."
Ninh Dịch tỏ vẻ lúng túng, vội vội vàng vàng đứng dậy, đẩy cửa ra, sau đó chạy chậm một hồi.
Từ Thanh Diễm ngơ ngẩn nhìn cảnh này, cảm thấy có chút buồn cười, cúi người nhặt chiếc gương trên đất lên, rũ mi xuống, tỉ mỉ ngắm nhìn khuôn mặt mình, móng tay cắm vào lòng bàn tay, lại tự giễu mà cảm thấy có chút chua xót trong lòng.