Trước mắt là lưu vân vô tận, cương phong phần phật, Ninh Dịch theo bản năng một tay ôm, ghì chặt lấy nha đầu, bên tai hắn là thiên phong vù vù xé rách.
Hồng tước cũng không vội bay ngay, mà bay lên, thân điểu to lớn, gần như vuông góc với mặt đất, giống như một chùm pháo hoa phóng thẳng lên trời. Ninh Dịch chỉ cảm giác mình nắm lấy bộ lông hồng tước cũng không có tác dụng, cả người không kiềm được muốn rơi xuống dưới.
Hắn mở một mắt ra, nhìn thấy Từ Tàng sắc mặt trắng bệch ngồi bên cạnh mình. Hồng tước sau khi biến lớn hình thể vô cùng to lớn, không gian trên lưng đủ thừa sức chứa mười mấy người, Từ Tàng bám hai tay vào bộ lông hồng tước, cắn răng nghiến lợi nói: "Ngươi đợi đấy... sớm muộn cũng có ngày ta hầm ngươi thành canh bồ câu."
Chu Du đứng đằng trước nhất mỉm cười, tóc bạc bay lượn, quay đầu nhìn Từ Tàng mang vẻ châm chọc.
Vị bằng hữu này của mình... cái gì cũng không sợ.
Nhưng mà, sợ cao.
Bay tới chỗ cực cao, hồng tước dừng phóng nhanh, lơ lửng trên không trung, phát ra tiếng kêu khoan khoái.
Từ mặt đất phóng tầm mắt nhìn tới, không còn ai có thể thấy rõ con chim lớn này nữa.
Ninh Dịch nhìn xuống có chút choáng váng, dưới thân mình là tầng mây đen kịt, mây khói mờ mịt lưu động, Tây Lĩnh sơn mạch giăng ngang dọc, lúc này nhìn đi, đều đã thành điểm đen nhỏ bé liên miên, nhìn không rõ ràng.
Ánh trăng hạ xuống, phất quá khuôn mặt, lại hạ xuống, rơi vào bầu trời tầng mây, tựa như như rơi trong biển.
Ninh Dịch ngẩng đầu lên khó khăn.
Từ trước tới giờ hắn chưa từng nhìn thấy trăng to lớn như vậy.
Một vầng trong sáng thuần trắng, nửa rơi vào biển mây, nhìn qua... giống như kề sát mặt mình.
Tiếng tước kêu lanh lảnh, vang xa trên bầu trời tầng mây, vọng lại rồi từ từ biến mất.
Chu Du quay đầu lại, nhìn mọi người phía sau với vẻ thích thú.
Từ Tàng khó khăn lắm mới kéo dài hơi thở, vẫn nghiến răng nghiến lợi, không dám nhìn cảnh tượng dưới thân mình.
Cho dù là người tu hành có tu vi, ở độ cao này... đa số đều sẽ sinh lòng khiếp sợ, một khi rơi xuống, thì sẽ tan xương nát thịt.
Đường tu hành là bước đi trên cáp thép trên không, luôn phải nín thở cẩn trọng, không được có chút sai lầm. Người cất bước, một đường lo lắng đề phòng, đạo tâm lơ lửng, nếu không thể như giẫm trên đất bằng, sẽ khó mà nhìn thấy đại đạo chân chính.
Theo Chu Du thấy, Ninh Dịch là một tên thú vị, hắn dường như cũng không sợ rơi từ trên trời cao xuống đến vậy.
Mà điều khiến Chu Du cảm thấy thú vị nhiều hơn, là cô gái trong lòng Ninh Dịch.
Bùi Phiền tỏ vẻ lo lắng, nín thở, từ đầu tới cuối không phát ra một chút âm thanh.
Đây là lần đầu nàng rời khỏi mặt đất. Nàng chưa từng được Kiếm Tiên ngự kiếm đưa đi, cũng chưng từng cưỡi qua lưng của kỳ cầm dị thú.
Cho nên... đây là lần nàng cách mảnh tinh không trên đỉnh đầu gần nhất.
Ngay trên đỉnh đầu Bùi Phiền, từng làn tinh huy bắt đầu quanh quẩn, ngưng kết.
Chu Du nhìn cảnh Bùi Phiền ngưng kết tinh huy đầy thích thú.
Người tu hành làm sao tu hành? Đó là câu thông thiên địa, tăng lên bản ngã.
Bước thứ nhất, lấy phàm tâm khóa tại thân thể ra ngoài, dựa vào ý niệm của bản thân, xác định một mối quan hệ đặc biệt nào đó với ngôi sao trên trời.
Cái gọi là bước thứ nhất, kỳ thực chính là... hít thở.
Thở ra trọc khí, hít vào tinh huy.
Có người cần rất lâu mới có thể hiểu rõ đạo lý này.
Mà có người sinh ra, từ hơi thở đầu tiên trên cõi đời này thì đã bước chân vào tu hành.
Người trước, quá nhiều, khắp mọi nơi. Thí dụ như những phàm nhân cả đời không thể bước vào con đường tu hành.
Người sau, toàn bộ đại lục, hầu như không có.
Từ khi Chu Du sinh ra, biến từ không thành một, trước "không có", thêm "hầu như".
"Là một nha đầu thiên tư không tệ." Chu Du nhìn Từ Tàng, khẽ giọng nói: "Nàng là dòng dõi Bùi gia còn sống sót, trên người có lệnh bài của Lạc Già sơn. Đây chính là nguyên do ngươi muốn đưa nàng về Đại Tùy?"
Từ Tàng không nói gì, chỉ lắc đầu, ám chỉ chuyện này, hoàn toàn không đơn giản như Chu Du nghĩ.
Chu Du không phải một người tự tìm phiền phức.
Trước khi tới cứu Từ Tàng, hắn không quan tâm gì hết, chỉ quan tâm đạo của mình.
Bây giờ nổi lên lòng yêu nhân tài, cho nên trước khi đưa Từ Tàng rời khỏi Tây Lĩnh, điều hắn quan tâm là Ninh Dịch có nguyện ý nhập Đạo Tông hay không, bất luận kết quả cuối cùng thế nào, là đi hay ở, sau khi đưa đi, hắn cũng sẽ không tiếp tục tập trung thêm nhiều tâm lực.
Về phần Bùi Phiền bái nhập nơi nào, thiên tư ra sao.
Chu Du không để ý, cũng không thèm quan tâm.
Dưới cái nhìn của hắn, có thể dựa vào hô hấp của bản thân ngưng kết tinh huy, là một hạt giống rất tốt.
Nhưng mà, cũng chỉ là rất tốt thôi... vẫn chưa tốt đến mức có thể khiến cho Chu Du hắn tự mình lãnh phiền phức về Đạo Tông.
Ninh Dịch không giống.
Sáo xương trên người Ninh Dịch, phẩm cấp vượt qua Tế Tuyết của Từ Tàng.
Riêng điểm này đã đáng để Chu Du tự mình giữ lại.
Chu Du là một quái thai.
Từ Tàng cũng là một quái thai.
Hai người có thể trở thành bằng hữu, nguyện ý trở thành bằng hữu... đã nói lên, hai quái thai này, ở một mức độ nào đó, tán đồng đối với đối phương.
Nếu như Từ Tàng chưa từng hạ cảnh... như vậy Chu Du muốn phá cảnh, cần phải mượn rất nhiều ngoại lực, mà lựa chọn tốt nhất trong đó, chính là Từ Tàng.
"Ngươi sắp chết, ta rất muốn bồi dưỡng Ninh Dịch." Chu Du rất nghiêm túc mở lời: "Hắn có điểm giống ngươi, quả đoán, quyết tuyệt, hiểu được dứt bỏ."
Từ Tàng khoanh chân ngồi trên lưng điểu, mỉm cười nói: "Tin ta... hắn không lựa chọn ở lại, là may mắn của ngươi."
Chu Du nhíu mày.
"Bởi vì Đạo Tông các ngươi... nuôi không nổi hắn."