• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giữa thiên địa, ngôi sao chập chờn.

Mặt đất phập phồng, long xà thét dài.

Đám người Tiểu Vô Lượng sơn nằm giữa tường ngói nghiêng đổ, sắc mặt hoảng sợ nhìn mỗi một viên gạch mỗi một miếng ngói dưới người, tất cả đều bị lực lượng dồi dào bóp nát, ầm ầm lên không trung, phạm vi một dặm, cây cối đột ngột từ mặt đất mọc lên.

Cả tòa Cảm Nghiệp tự.

Từng cọng cây ngọn cỏ, mỗi một viên gạch mỗi một miếng ngói... cả tòa Cảm Nghiệp tự, đều bị lực lượng hùng mạnh tóm lấy, giống như một bàn tay thần cực lớn, từ mặt đất chui lên.

Người mù nhíu mày, hai tay nắm chặc kiếm sắt, hướng về mặt đất cắm xuống.

Hoàng thất Đại Tùy có thủ đoạn cấm kỵ cực nhiều hơn nữa còn rườm rà, riêng chỉ vương gia Đại Tùy ở Thiên Đô và phân bố tứ địa, mỗi một người đều là thiên tài tu hành có chiến lực trác tuyệt, càng không cần phải nói Tam hoàng tử, loại huyết mạch dòng chính của Thái tông.

Bên trong hoàng thất, mỗi một vị hoàng tử đều có người hộ đạo mạnh mẽ hộ giá hộ tống trong hoàng thành.

Lý Bạch Lân bóp nát miếng ngọc bội đó, chỉ sợ sẽ liên kết với ý chí của một vị đại nhân nào đó trong hoàng thành.

Người mù mặt không đổi sắc, nghiêng đầu, nghĩ thầm Lý Bạch Lân đặc biệt dùng đến người hộ đạo có cảnh giới cực cao... chỉ để giết chết Ninh Dịch?

Khí cụ kiếm cắm trên đất, miễn cưỡng bảo vệ sự an bình phạm vi ba thuớc. Biểu cảm của người mù trở nên khó coi, thực lực của Đại tu hành giả này chỉ sợ đã vượt qua cảnh giới Mệnh Tinh, bản thân cảnh giới Đệ Nhị trùng chỉ có thể bảo vệ sự thái bình ba thước đất.

Phần này thái bình này không hề dài lâu.

Đợi đến lúc chân thân của vị Đại tu hành giả đó đến đây, bản thân ngăn không nổi, xỏa bỏ Ninh Dịch, sẽ chỉ là một hơi thở mà thôi.

Đất trời dao động, đầu óc Ninh Dịch choáng váng một trận, hai tay hắn nắm chặt chuôi kiếm của ô kiếm, nửa ngồi, nhìn chằm chằm Tam hoàng tử mắc bệnh nhưng tỉnh táo.

Lý Bạch Lân trên cao nhìn xuống, thần sắc điềm tĩnh mà tự nhiên, đối mắt với con ngươi đen kịt của Ninh Dịch, mang theo một chút điên cuồng.

Đại bào màu trắng tung bay rừng rực trong gió, tu vi của Tam hoàng tử ầm ầm triển khai, giọng nói của hắn khuếch tán trong gió.

"Thánh Tử của các Đại Thánh sơn, hiện nay cảnh giới vẫn đang ở Đệ Bát cảnh."

"Lý Bạch Lân ta đã là Đệ Cửu cảnh đỉnh phong, có thể bước vào Đệ Thập cảnh bất cứ lúc nào, Đạo Tông cúi đầu, Thánh sơn quy phục!"

Tam hoàng tử gầy yếu, ngưng mắt nhìn người mù cắm kiếm sắc mặt nghiêm trọng, nói giọng lạnh lùng: "Tề Tú, hậu sơn của Thục Sơn ngươi có bối cảnh lớn cỡ nào? Có thể lớn qua Đại Tùy của phụ hoàng ta sao?!"

Người mù trầm mặc nắm chặt kiếm sắt rỉ sét, khó khăn duy trì Kiếm Vực của mình không bị trảo lực cực lớn của địa tâm trực tiếp bóp nát.

"Thục Sơn ngươi không chịu cúi đầu, ta sẽ đánh cho Thục Sơn các ngươi cúi đầu!"

Lý Bạch Lân một tay đặt tại vách ngoài buồng xe, thân thể gầy yếu đứng giữa gió lớn, như thiên thần hạ phàm, con ngươi của hắn biến thành màu vàng sáng chói, huyết mạch hoàng tộc thi triển ra, bất luận là Tô Khổ hay là Tề Tú, đều cảm ứng được luồng áp lực cực lớn này.

Đây là truyền thừa huyết mạch thống ngự Nhân tộc vô số năm tháng.

Trảo lực của địa tâm phát ra càng lúc càng mãnh liệt, theo huyết thống của Lý Bạch Lân tiết ra ngoài, lá khô bay vút của cả tòa Cảm Nghiệp tự đều nhiễm lên một tầng màu vàng nhàn nhạt.

Tam hoàng tử bình tĩnh nhìn chăm chú Ninh Dịch.

Hắn nói: "Quỳ xuống."

Người tu hành của Tiểu Vô Lượng sơn và Kiếm Hồ cung, ba mươi bảy vị đệ tử bình thường, tại thời khắc giọng nói phát ra, chịu không nổi áp lực huyết mạch cực lớn, cùng áp chế tu vi của bản thân Tam hoàng tử, quỳ rạp xuống đất, xương cốt run rẩy.

Sau hai hơi thở, trưởng lão Tiểu Vô Lượng sơn đã đạt đến Đệ Thập cảnh, vượt qua Lý Bạch Lân cả một đại cảnh giới, sắc mặt đỏ bừng, thân thể ra sức chống chọi, cuối cùng không thể chống cự nổi áp lực cực lớn tâm linh giáng xuống đã quỳ xuống đất.

Khấu kiến hoàng đế.

Cho dù là Tô Khổ và người mù Tề Tú đã vượt ra khỏi Đệ Thập cảnh, đốt sáng lên Mệnh Tinh, cũng cảm nhận được luồng áp lực của huyết mạch hoàng tộc này.

Đây là một luồng lực lượng không thể coi nhẹ.

Thế giới lờ mờ, đốm lửa mù mịt.

Dưới Thập Cảnh, thiên địa quỳ bái, duy chỉ có một ngoại lệ.

Một thiếu niên chỉ có Đệ Nhị cảnh, siết quả đấm, chậm rãi đứng lên.

Ánh lửa yếu ớt tỏa ra chỗ sáo xương ở ngực, giống như Thần tính, nhưng lại là tinh diệm mênh mông, lượn lờ quanh thiếu niên, chiếu rọi Ninh Dịch giống như Thần linh hạ phàm, sợi tóc đều toả ra ánh huỳnh quang.

Ninh Dịch không nói gì, nhìn chăm chú Tam hoàng tử.

Trầm mặc thắng thiên ngôn vạn ngữ.

Cổ leo ra vô số đường vân vàng ròng, như vảy ngược của rồng, nhanh chóng lan tràn, đến chỗ hai gò má. Khí tức của Lý Bạch Lân vẫn đang liên tục tăng lên, con ngươi của hắn hoàn toàn biến thành màu kim rực rỡ, khiếp đảm hồn người.

Đồng tử của Ninh Dịch là màu đen bình thường, bình thường tới cùng cực.

Sau lưng Lý Bạch Lân, có một đạo thân ảnh màu vàng cực lớn bốc lên lan tràn, cuối cùng ngưng tụ ra cảnh tượng cự nhân cực kỳ to lớn. Người hộ đạo kia từ hoàng thành Thiên Đô, thi triển thủ đoạn không thể tưởng tượng nổi, chạy đến địa giới Thục Sơn, thân thể bao bọc giữa quang diễm màu vàng đỏ, nhảy lên thật cao, hai tay nắm khép sau ót, quang mang kim sắc bị hắn vung động.

Một chiếc rìu cực lớn khai thiên liệt địa.

Người mù bịt kín miếng vải đen, không nhìn thấy quang mang kim sắc tràn ra đầy trời, bỗng nhiên nhếch miệng cười cười.

Phía sau lưng Ninh Dịch, một đạo thân ảnh hắc y khoan thai bước đến, dạo bước uể oải, thế nhưng chỉ một bước đã tới bên cạnh Ninh Dịch, đưa tay đón lấy ô kiếm của Ninh Dịch rất tùy ý.

Tiếp đó là một kiếm từ dưới lên trên.

Mũi kiếm Tế Tuyết xoáy ra, trảm cắt qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK