Ba người Ninh Dịch ngồi trong quán rượu nhỏ hơn một canh giờ, đợi đến đêm hoàn toàn, mới thong thả rời khỏi.
Đúng như dự đoán, vừa ra quán rượu đã có người từ trong hẻm nhỏ quẹo ra, đi theo sau đoàn người mình, chậm rãi .
Ninh Dịch nhíu mày, nhìn về phía Từ Tàng.
"Bọn đang muốn thăm dò rõ điểm dừng chân của chúng ta, xem chúng ta ở khách xá nào, để dễ phái người theo dõi." Từ Tàng thờ ơ vô cảm nói: "Những tên thổ phỉ này làm việc rất kiên trì, sau khi xác định chúng ta là cá lớn mà bọn họ muốn câu, bọn họ sẽ đợi đến lúc thời cơ chín mùi... Ngươi là gia đình giàu có ở Thảo Cốc thành sát vách, chuyện làm ăn này xong xuôi, không bao lâu nữa, sẽ ra khỏi thành."
Ninh Dịch nghi ngờ nói: "Vậy chúng ta cứ để bọn họ theo dõi?"
"Đương nhiên không phải." Từ Tàng dẫn Ninh Dịch bước đi trong hẻm nhỏ của An Lạc thành, bước tiến không nhanh không chậm, ông ta chậm rãi nói: "Ta phiền nhất là con ruồi vòng tới vòng lui vo ve bên tai ta. Bọn họ theo dõi chúng ta, bây giờ chúng ta sẽ ra khỏi thành, giải quyết mọi chuyện."
Thành nhỏ ngoài biên cảnh Đại Tùy, nhà gỗ hơi có tuổi, gió cuốn lá rụng, tiếng bước chân đạp trên lá vụn.
Từ Tàng mang trên lưng túi vải thon dài, va chạm vào bụi lá nhỏ vụn, phát ra giọng khàn khàn.
Quạ đen trên nóc nhà kêu lên một tiếng, rồi bay đi xa.
Nam nhân mặt mỉm cười, dẫn theo Ninh Dịch và Bùi Phiền đi trên một con đường nhỏ, quanh co ra khỏi thành, đi thẳng thời gian hơn nửa nén hương, đến một chỗ hoang dã, bốn phía đều là những đống ngô cột thành bó, người rơm lay động trong gió.
Những kẻ bám theo phía sau vô cùng kiên trì, hơn nữa còn rất nhạy bén. Từ Tàng cố ý đi chậm hơi chờ đợi, sợ bọn họ mất dấu. Kẻ bám theo dẫn đầu dường như cũng nhận thấy ý đồ của Ninh Dịch bên này, sau khi ra khỏi thành, rõ ràng không tiếp tục thu liễm khí tức, mà cứ như vậy quang minh chính đại đốt đèn, đi theo phía sau Ninh Dịch.
Sau khi dừng bước, Từ Tàng xoay người lại, sắc mặt bình tĩnh nhìn nhóm người cách mình khoảng chừng mười trượng ở phía đối diện.
"Mười ba người." Ninh Dịch nhìn Từ Tàng, thấp giọng nói: "Ta có thể giải quyết sao?"
Từ Tàng suy tư, nói: "Ngươi có biết vùng này, trước giờ không yên ổn không?"
Ninh Dịch có chút nghi hoặc, lại nghe thấy Từ Tàng nói: "Thổ phỉ từ trước đến giờ lôi bang kết phái, một trại có ít nhất bảy tám mươi người, có người phụ trách theo dõi, có người phụ trách trộm cắp, có người phụ trách giải quyết tốt hậu quả... tức là giết người và cướp của."
"Mỗi một quán rượu trong thành đều có cơ sở ngầm của thổ phỉ, đám người này không nghĩ tới chúng ta sẽ ra khỏi thành nhanh như vậy, cho nên tới... Đa phần đều là theo dõi, hoặc phụ trách trộm cắp trong thành."
Ninh Dịch gật đầu, hắn lăn lộn tại Thanh Bạch thành Tây Lĩnh mười năm, hết sức quen thuộc với loại bang phái ngầm này.
"Bọn họ thù rất dai, nếu ngươi đối mặt với dù chỉ một người cũng không thể coi nhẹ." Từ Tàng nhẹ giọng nói: "Lúc đối mặt với các Đại Thánh sơn cũng vậy, giết người thì phải gọn gàng nhanh chóng, nếu như mười người tới, ngươi giết chín, chạy mất một, lần sau có thể sẽ đến một trăm người."
Ninh Dịch đã hơi hiểu.
"Ta nói những điều này là muốn nói cho ngươi biết, ngươi giải quyết... không chỉ là mười ba người." Từ Tàng bỗng nhiên hô nói: "Các ngươi là bang phái nào vậy hả?"
Trùm thổ phỉ giơ ánh lửa phía đối diện là một đại hán đầu trọc trông tương đối có trọng lượng, trên người bên trái xăm Thanh Long bên phải xăm Bạch Hổ, cả người dữ tợn, sau khi nghe vậy, liếc mắt mình mấy tên thổ phỉ bên cạnh, lạnh lùng nói: "Kim Tiền bang."
"Này, ngươi muốn giải quyết là cả Kim Tiền bang." Từ Tàng ý cười đầy mặt, nói: "Nếu như trong thời gian ngắn không thể giết sạch bọn họ, người đến sẽ càng ngày càng nhiều."
"Hiểu rồi..." Ninh Dịch bỗng nhiên nhìn về phía Từ Tàng, nói: "Tiếp theo đây phải bắt đầu giết người rồi sao?"
Từ Tàng gật đầu.
"Nhưng ta vẫn chưa phá vào sơ cảnh." Ninh Dịch có hơi run, nói: "Ông cũng chưa dạy ta chiêu kiếm pháp trời giáng kia, ta lấy cái gì giết người?"
Từ Tàng trầm mặc trong một hơi thở, hỏi: "Bọn họ cũng chưa phá vào sơ cảnh, bọn họ cũng không biết kiếm pháp của ta, cho nên... bọn họ lấy cái gì giết ngươi, ngươi lấy cái đó giết bọn họ."
Từ Tàng lôi kéo Bùi Phiền bắt đầu lùi về sau.
Hai bên đống bắp, ánh lửa từ từ sáng lên, mười hai người còn lại không tiếp tục đi theo sau đại hán đầu trọc, mà bày trận.
Ninh Dịch tỏ vẻ cảnh giác nhìn chằm chằm tráng hán không ngừng áp sát trước mắt, quay về phía sau nói: "Này, này... Từ Tàng, Từ Tàng, đưa kiếm cho ta dùng một lát đi?"
Một tiếng xé gió truyền đến, Ninh Dịch quay đầu lại đầy mong đợi, hai tay đón lấy cái bọc nặng. Giọng nói của Từ Tàng lùi về sau truyền đến: "Các vị... tiền và của đều nằm trong cái túi đó, ngay trong tay vị thiếu đương gia Lý gia này."
Ánh mắt của đại hán đầu trọc rơi vào tay nải, Ninh Dịch nhìn bóng người to lớn không ngừng áp sát trước mắt, kéo tay nải, vắt lên vài, tức giận mắng một tiếng, cắn răng bắt đầu chạy băng băng về phía sau.
Ánh lửa phía sau bỗng nhiên lụi tắt, ánh đao sáng lên.
Tiếng đao ré lên cắt phá đêm đen yên tĩnh, bả vai Ninh Dịch chùng xuống, tay nải bị một đao cắt rách, bạc vụn trắng lóa cùng một chuỗi lớn tiền đồng ầm ầm tràn ra, không kịp đau lòng, bị cự lực làm cho lảo đảo lùi về phía sau, ngay sau đó bị người một cước đá bay lên, cả người bay ngược về sau, nện ầm ầm xuống đống bắp.