• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiếu niên thiếu nữ phía sau, một chỉ để ý quan sát phong quang đại địa, một tĩnh tâm lĩnh ngộ ảo diệu của tinh huy, bên tai hai người ngoài tiếng gió ra, không còn gì khác. Chu Du ở giữa hư không bên ngoài quanh thân họ, tiện tay bày xuống một trận pháp cách âm tinh vi.

"Ninh Dịch đã lấy được viên Tùy Dương châu, đó hẳn là phẩm cấp chừng năm trăm năm." Từ Tàng nghiêm túc nói: "Sau đó hắn đã nuốt rồi."

Chu Du có chút khó mà tin nổi: "Nuốt rồi?"

Chủ nhân Tử Tiêu cung trẻ tuổi tóc dài trắng như tuyết nhìn về phía thiếu niên phía sau có chút khó tin. Y sam mộc mạc bay phần phật giữa cương phong, trông Ninh Dịch sắc mặt có vẻ hưởng thụ lại trang nghiêm, không ngừng hít thở khí lưu cấp tốc trên không, lồng ngực nhô lên lại lõm xuống, tiếng tim đập rất mãnh liệt.

Chỉ là khắp toàn thân từ trên xuống dưới, bất luận một chi tiết nhỏ nào, đều cho thấy chỉ là một người bình thường.

Phàm nhân.

Người không tu hành.

"Thai châu của Yêu Tộc chia làm âm dương hai loại, ngoại trừ những quỷ tu Nam Cương, những người khác hầu như sẽ không thu nạp âm khí, mà Yêu Tộc hầu như ngược lại, đại thể ngưng kết chính là Âm Châu." Từ Tàng hời hợt nói: "Tinh tú mà Nhân Tộc tu hành, theo Yêu Tộc, nếu gặp được sự kết hợp của âm dương, chính là một đồ bổ hiếm có. Viên Tùy Dương châu này, người bình thường nuốt vào sẽ bạo thể mà chết, người tu hành có tâm pháp của Thánh sơn có thể may mắn không chết, nhưng sẽ chống đỡ đến tàn phế. Công dụng thật sự dùng để mở rộng hồ chứa thời điểm phá cảnh, hồ tinh huy trên ngực ngưng kết càng lớn, hy vọng phá cảnh sẽ càng cao."

"Một đồ bổ đại bổ như thế... bị hắn cứ như vậy nuốt, không chút công dụng, hắn vừa không bị trương chết, cũng không có tàn phế." Từ Tàng nở nụ cười: "Ninh Dịch đương nhiên không phải là một người bình thường. Hắn là một... quái thai vốn sinh ra đã kém cỏi, lúc chưa tu hành, cứ như vậy nuốt vào một viên Tùy Dương châu năm trăm năm tuổi, muốn bước lên con đường tu hành, không biết còn phải nuốt vào bao nhiêu kỳ trân dị bảo."

Chu Du sắc mặt có chút thay đổi.

"Ngươi nói hắn thiên phú dị bẩm?"

"Đương nhiên rồi, hắn có thể có được sự công nhận của cây sáo xương kia, nếu như có thể thuận lợi bước lên con đường tu hành, ngày sau chắc chắn muôn người chú ý."

Giọng nói của Từ Tàng mang chút nhàn nhã, cười trên sự đau khổ của người khác nói: "Chu Du, ngươi suy nghĩ kỹ một chút, nếu như hắn thật sự bái nhập Tử Tiêu cung, đó chính là một cái động không đáy, muốn để hắn phá vào tiền tam cảnh, ngươi có thể lấy ra Tùy Dương châu ngàn năm không? Đó chính là bảo vật mà các Thánh Tử hậu tam cảnh khác cần."

Chu Du hít sâu một hơi, nói: "Nếu như hắn nguyện ý bái nhập làm môn hạ của ta, ta có thể đích thân đến Đảo Huyền hảo bắc cảnh, giúp hắn săn bắt đại yêu ngàn năm."

"Được lắm, Chu Du ngươi đương nhiên có thể." Từ Tàng cười càng vui vẻ: "Đừng nói Tùy Dương châu một ngàn năm, dù là Yêu Quân ba ngàn năm của Yêu Tộc, hiện tại cũng chưa chắc là đối thủ của ngươi. Nhưng sau đó thì sao? Đạo Tông các ngươi nói muốn giúp hắn hộ đạo, tiền tam cảnh, trung tam cảnh, hậu tam cảnh, còn chưa tới Đệ Thập cảnh, nửa sơn môn đã bị ăn sập rồi, lúc phá Thập Cảnh Mệnh Tinh thì nên làm thế nào? Đem Tam Thanh các cho hắn ăn luôn à?"

Chu Du trầm mặc.

Hắn quay đầu lại nhìn Ninh Dịch, đáy lòng tâm tình rất phức tạp không thể nói rõ.

Từ Tàng cảm khái nói: "Chu Du à, ngươi vẫn còn quá trẻ, nghĩ mà xem, nếu như Ninh Dịch bái nhập Đạo Tông... Đây há chẳng phải là một trận tai họa?"

Sắc mặt Chu Du có chút phức tạp, hắn vuốt vuốt ấn đường, chỉ cảm thấy nội tâm cảm xúc hỗn tạp, cuối cùng nhìn chằm chằm Từ Tàng, nói: "Ta không tin có động không đáy như vậy."

Từ Tàng bĩu môi, nói: "Trước khi gặp được ngươi, ta vốn dĩ cũng không tin trên cõi đời này có người sinh ra đã ngưng kết tinh huy."

Nam nhân nắm Tế Tuyết, ngẩng đầu lên, nhìn thiếu niên nhắm nghiên hai mắt, giang hai cánh tay ra, muốn ôm toàn bộ tinh không.

Trên đỉnh đầu Bùi Phiền, vô số tinh huy nhỏ vụn dâng trào tới.

Trên đỉnh đầu Ninh Dịch thì vẫn trống không.

Hết thảy bụi sao, vô hình hữu hình, trong quá trình hội tụ dâng về phía Bùi Phiền, đều né tránh Ninh Dịch theo bản năng.

Giữa lồng ngực thiếu niên, viên Tùy Dương châu vỡ vụn kia, tinh lực hóa tản ra, không hề trở thành bão táp ngưng kết tinh huy, mà bị phong tỏa trong huyết dịch, du đãng cô độc.

Tùy Dương châu năm trăm năm tuổi, chẳng qua cũng chỉ là một món đồ bổ mà thôi.

"Nhìn đi... đây là một người đáng thương cỡ nào? Lúc tinh huy dâng trào về phía hắn, có ý thức, vô ý thức, đều né tránh hắn."

Giọng nói của Từ Tàng mang một chút bi ai, nhẹ nhàng nói: "Hắn là một người sinh ra đã bị đại đạo xa lánh, xem ra không hề giống thiên tài như ta và ngươi."

Nửa câu trước nghe ra thực sự có chút xúc động.

Sinh ra đã bị đại đạo xa lánh.

Nửa câu sau nghe đến Chu Du không nhịn được liếc mắt.

"Hắn muốn tự do... hắn đương nhiên có tự do, ở bất kỳ một tông môn nào lâu dài, toàn bộ tông môn trên dưới, đều sẽ điên." Từ Tàng nhịn không được bật cười lên: "Ta càng nhìn hắn càng thấy thích, càng nhìn hắn càng không kiềm được muốn chỉ bảo, nghĩ tới đây, không khỏi có chút thương xót."

Chu Du không nhịn được muốn đặt câu hỏi, nhịn nhẫn, chung quy không nhịn được, nói: "Ngươi thương xót cái gì?"

"Nếu như ta dạy hắn luyện kiếm, như vậy đời này của hắn dù đáng kinh ngạc đến đâu, cũng không thể nào vượt qua ta."

Kiềm nén kích động một cước đá bay Từ Tàng xuống, trong đoạn đường cuối cùng, Chu Du không còn nói lời nào với Từ Tàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK