Hình ảnh mơ hồ lượn lờ nơi đáy mắt Cung chủ Kiếm Hồ cung, hắn bình tĩnh lướt qua một đạo lại một đạo tràng cảnh, hút lấy cấm chế trong tĩnh thất Tô Khổ ra, người tu hành ra ra vào vào, giao dịch cùng lời nói qua lại, sự lan tràn của thù hận, nguyên nhân gây ra phẫn nộ... hết thảy đi qua, thu hết vào mắt, hiểu rõ vô cùng.
Liễu Thập vung tay áo mặt không biểu cảm, pháp ấn bỗng nhiên tản ra, thần sắc hờ hững đi đến trước mặt một vị Đại tu hành giả Chấp Pháp điện, nhìn người sau ánh mắt hoảng sợ, ngón tay điểm xuống, rơi vào ấn đường.
Một thi thể bại liệt cứ như vậy ngã xuống đất.
Thần sắc của Cung chủ Kiếm Hồ cung không có chút nào thương cảm, hắn đi tới trước mặt một vị Đại tu hành giả khảm trên thạch bích, bàn tay phủ trước mặt, nhẹ nhàng lướt qua, đồng tử vốn trừng lớn, sau khi bàn tay dời đi, liền mất đi sinh cơ.
"Thế nào hả?"
Cung chủ Kiếm Hồ cung Liễu Thập lần nữa đi tới trước mặt Từ Tàng, giọng nói của hắn vẫn ôn hòa, ngữ điệu bình tĩnh nói: "Kiếm Hồ cung ta không bằng Tiểu Vô Lượng sơn nhà lớn nghiệp lớn, tổng cộng cũng chỉ có chín vị Đại tu hành giả, Tô Khổ chết rồi, hai kẻ chủ mưu truy sát ngươi năm đó ta cũng trừ khử rồi."
"Tiểu Vô Lượng sơn?" Từ Tàng cười cười, nói: "Ngươi yên tâm, nó sẽ chỉ thảm hại hơn ngươi."
Cung chủ Kiếm Hồ cung trầm mặc, nghiêm túc hỏi: "Như vậy còn chưa đủ?"
Từ Tàng lắc đầu, nói: "Đương nhiên chưa đủ."
Liễu Thập nhìn chăm chú nam nhân hắc bào, nghĩ tới tính cách của sát phôi Thục Sơn trong lời đồn... Hắn thở dài, nói: "Chúng sinh như hạt cải, không ai có thể bắt hết được tất cả kẻ mưu đồ tham dự. Huống chi, những kẻ muốn giết ngươi hồi đó, đều đã bị ngươi giết."
Từ Tàng mỉm cười không nói gì.
Cung chủ Kiếm Hồ cung nhìn thấy thiếu niên Từ Tàng cố ý dẫn tới, hiện nay chỉ có tu vi Đệ Nhị cảnh, trong ánh mắt Từ Tàng, không chút nào che dấu ý vị bản thân cần tài nguyên.
Hắn cân nhắc nói: "Mười viên Tùy Dương châu ngàn năm."
Ninh Dịch nghe được câu này trừng lớn hai mắt.
Mười viên?
Bản thân liều mạng cướp sạch một lô hàng của Tam hoàng tử, vật phẩm quý trọng nhất bên trong cũng chỉ có một viên Tùy Dương châu ngàn năm, Từ Tàng chỉ dẫn mình lên núi đòi công đạo đã dễ dàng đòi được mười Tùy Dương châu ngàn năm?
Ninh Dịch nhìn Từ Tàng, có chút miệng đắng lưỡi khô.
Từ Tàng lại lắc đầu, nói: "Chưa đủ."
Cung chủ Kiếm Hồ cung sắc mặt khó coi: "Một viên Tùy Dương châu ngàn năm đã đủ phá trung cảnh, mười viên đã có thể đưa hắn đến Đệ Thập cảnh, cái này còn chưa đủ?"
Từ Tàng trầm mặc rút Tế Tuyết ra, xoáy ra mũi kiếm, dùng kiếm nhọn chống trên đất, ánh mắt nhìn quanh một vòng.
Cung chủ Kiếm Hồ cung cắn răng nói: "Thêm một viên Yêu Quân Thai châu ba ngàn năm, Kiếm Hồ cung ta đã đưa ra một phần tài nguyên đủ thắp sáng Mệnh Tinh rồi."
Lúc này Từ Tàng mới xoáy mũi kiếm Tế Tuyết trở về, đột nhiên hỏi: "Nghe nói Kiếm Hồ cung có Bồng Lai Thần đan có thể an hồn dưỡng thần?"
Cung chủ Kiếm Hồ cung trước nay tốt tính khí nghe thấy bốn chữ Bồng Lai Thần đan, nhẹ nhàng hít một hơi, nghiêm túc nói: "Họ Từ kia, chớ có được đằng chân lân đằng đầu."
"Nợ giữa các ngươi và ta, những thứ vừa rồi đã có thể tính toán rõ ràng, bây giờ là tính sổ giữa Tô Khổ và Ninh Dịch." Từ Tàng nhướng mày, không hề có ý lùi bước: "Ta biết Tô Khổ nhất định có Bồng Lai Thần đan, mang toàn bộ tích góp của Tô Khổ tại Kiếm Hồ cung giao cho hắn, món nợ này thanh toán xong tại đây."
Cung chủ Kiếm Hồ cung nhìn chằm chằm vào Ninh Dịch, nói: "Ninh Dịch... là đồ đệ của ngươi?"
"Đương nhiên... không phải. Hắn là đồ đệ của Triệu Nhuy, người tiếp nhận vị trí Tiểu sư thúc của ta." Từ Tàng cười nói: "Nếu ta thu đồ đệ, làm sao có thể nhẫn tâm dẫn theo hắn đến nơi như Kiếm Hồ cung đánh cướp, sau khi ta chết rồi, hắn há chẳng phải sẽ bị các ngươi đuổi tới chân trời góc biển, phanh thây xé xác hay sao?"
Ninh Dịch vốn vui tươi hớn hở thầm tính toán trong lòng Đại tu hành giả cảnh giới Mệnh Tinh như Tô Khổ, rốt cuộc có bao nhiêu tích góp, nghe thấy những lời này của Từ Tàng, bỗng nhiên ý thức được không đúng, sắc mặt bắt đầu thay đổi.
Ninh Dịch vô thức ngẩng đầu lên, nhìn thấy nam nhân hắng giọng một cái, có chút hối tiếc không kịp muốn nhảy dựng lên che cái miệng thúi kia.
Nhưng mà đã đã muộn rồi...
Từ Tàng nhìn quanh một vòng, cười lạnh một tiếng, lớn tiếng nói với đệ tử của Kiếm Hồ cung: "Các ngươi nghe cho kỹ đây — "
"Tại vì sao Từ Tàng ta mười năm trước có thể đánh lên Kiếm Hồ cung, đánh cho các ngươi chạy trối chết, mười năm sau vẫn có thể?"
"Tại vì sao hôm nay mặt mũi của Kiếm Hồ cung các ngươi bị ta đánh vang bách bách?"
"Bởi vì lão tử Từ Tàng, trước kia là Tiểu sư thúc của Thục Sơn!"
Ông ta dừng một chút, một tay đặt trên đầu Ninh Dịch vang "bách", giọng nói như chuông lớn.
"Tiểu sư thúc đệ nhất thiên hạ của Thục Sơn!"
"Hôm nay ta chính là muốn cho các ngươi nhớ kỹ cái tên này — "
"Ninh Dịch!"
"Hắn chính là Tiểu sư thúc hiện tại của Thục Sơn!"
"Tiểu sư thúc đệ nhất thiên hạ của Thục Sơn!" Câu nói này bá đạo vô cùng, do chính miệng Từ Tàng nói ra, cứ như vậy nện trước cửa sơn môn của Thánh sơn Kiếm Hồ cung, cộng thêm hai thi thể Đại tu hành giả nằm trên mặt đất, vô cùng hợp với tình hình.
Yên tĩnh.
Yên tĩnh giống như chết.
Ninh Dịch có thể cảm nhận được sát khí thực chất bốn phương tám hướng ập tới, nếu như ánh mắt có thể giết người, Ninh Dịch cảm giác trước khi bị những đệ tử Kiếm Hồ cung giết chết, mình nhất định đã phanh thây xé xác Từ Tàng rồi.
Đáy lòng hắn đã mắng chửi Từ Tàng một vạn lần đồ chó hoang.
Ninh Dịch biểu hiện ra thản nhiên bình tĩnh, đáy lòng thực ra hoảng sợ không thôi, đảo mắt nhìn quanh một vòng, đối mặt với từng ánh mắt kính sợ cùng phẫn nộ, thẳng tắp lưng, mang theo nụ cười cao thâm khó lường.
Cảnh giới của Từ Tàng chỉ có Đệ Ngũ cảnh, vẫn có thể chém chết Đại tu hành giả cảnh giới Mệnh Tinh như thường.
Cảnh giới của hắn chỉ có Đệ Nhị cảnh thì như thế nào?
Ninh Dịch nhẹ nhàng hít một hơi.
Hắn cảm nhận được một ánh mắt thâm thúy.
Thiếu niên có chút chột dạ ngẩng đầu lên, chú ý tới Cung chủ Kiếm Hồ cung đang nhìn mình chăm chú.
"Ninh Dịch... Tiểu sư thúc mới bổ nhiệm của Thục Sơn, được lắm, ta nhớ mặt ngươi rồi."