Bị vết thương sau lưng đau đớn một trận.
Ninh Dịch đưa tay đi mò, sau eo ẩm ướt từng giọt, mang theo ấm áp, xoay người lại, lảo đảo đứng lên, dựa trên đống bắp, cây rễ ngổn ngang châm vào phía sau lưng, vừa ngứa vừa đau, cúi đầu xuống, phát hiện cây đao đang cắm trong đống rơm, có thể rút ra bất cứ lúc nào.
Ninh Dịch giơ lên hai tay nhìn một chút, cả bàn tay đều là màu đỏ tươi, cũng không biết là máu của ai.
Đằng trước đống bắp đã tụ tập lại một đám người.
Mười ba người, chết hai... còn lại mười một...
Tên vừa đạp mình, lực rất lớn, hẳn là tên đầu trọc kia...
Tâm tư Ninh Dịch có chút hỗn tạp, không biết đang suy nghĩ lung tung điều gì.
Tầm mắt hắn có chút mơ hồ, hắn nheo mắt lại, nhìn chằm chằm chỗ không xa trước mắt, đầu trọc sáng loáng từ từ tập trung, lúc này tất cả hình ảnh mới dần trở nên rõ ràng.
"Lão Yêu chết rồi... một đao chặt đầu, chém thành hai khúc."
"A Bát vẫn chưa chết... vai bị tháo rời, chỗ đó phế rồi... ý thức mơ hồ, hẳn là cũng sắp chết."
"Tiểu tử này... ra tay thật ngoan độc, có khi nào là môn hạ đệ tử của người tu hành không?"
"Kìa, hắn tỉnh rồi."
Ninh Dịch nhếch môi, nín thở, duỗi một tay ra, lặng lẽ nắm lấy chuôi đao cắm giữa đống rơm, ánh mắt hờ hững nhìn đám thổ phỉ này.
Hắn đã không còn nghĩ về Từ Tàng nữa...
Giọng nói của Bùi Phiền cũng dần đi xa...
Chẳng biết tại sao, máu tươi trong cơ thể hắn không ngừng rút đi, nhưng không hề mang nhiệt độ của cơ thể đi, trái lại khiến hắn cảm thấy càng ngày càng nóng.
Ý thức vượt qua thời kỳ mơ hồ, từ từ bắt đầu ấm lên.
Đau đớn ngược lại càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng mãnh liệt.
Ninh Dịch dần quen với mùi máu tươi nơi chóp mũi, mang theo một luồng gang sắt, sắc mặt hắn vẫn cứ trắng bệch.
Đối lập như vậy, cũng không hề kéo dài bao lâu.
"Họ Lý của Thảo Cốc thành... ngươi là người của môn phái nào?"
Trùm thổ phỉ đứng trước nhất nhìn Ninh Dịch, nghiêm túc nói: "Ta có thể tha cho ngươi một mạng, ngươi bị chém hai đao, thế nhưng đã giết hai vị huynh đệ của ta, nếu như ngươi bằng lòng thanh toán xong hai món nợ này, vậy thì... tiền và bạc ta đều có thể trả lại cho ngươi."
Ninh Dịch nhìn thấy phía sau có người cắn răng, trong mắt mang theo vẻ không cam lòng cùng hận ý, nhịn xuống không nói gì.
"Ta nói ta là người của Thục Sơn, ngươi có tin không?" Ninh Dịch cười cười yếu ớt, hắn cũng muốn kéo dài một ít thời gian, những tên thổ phỉ này cho rằng mình sắp không xong, không biết... Ninh Dịch trong lúc hô hấp, thương thế đã bắt đầu khôi phục, thời gian kéo dài càng lâu, trạng thái của Ninh Dịch khôi phục càng tốt.
"Ta không tin. Người của Thục Sơn, không thể nào chỉ có ba trăm lượng bạc." Đại hán đầu trọc ôn hòa cười cười, hỏi: "Ngươi đến cùng là người của môn phái nào?"
Ninh Dịch cười lạnh một tiếng, nghĩ thầm Thục Sơn còn nghèo hơn mình, thí dụ như Từ Tàng một văn tiền cũng không có.
Nghĩ đến Từ Tàng, Ninh Dịch khí phách ngập trời, cười vang nói: "Lão tử không môn không phái, một thân một mình, lưu lạc thiên nhai, tiêu sái không hả?"
"Được, tiêu sái." Đại hán đầu trọc gật đầu, dựng đao mà đứng, hờ hững nói với người ở bên cạnh: "Giết hắn đi."
Tiếng nói giữa các thổ phỉ truyền tới.
"Mẹ kiếp uổng công đợi lâu... lo lắng đề phòng như vậy."
"... Hóa ra thằng nhãi này là một tên không có sư môn, yên tâm mà động thủ."
"Giết chết hai huynh đệ của lão tử, đồ con rùa!"
Ninh Dịch trừng lớn hai mắt, tựa ở đống bắp.
Hắn chưa từng nghĩ tới, giang hồ lại hiểm ác như vậy.
...
...
"Tên ngốc này... sao lại ngay thẳng như vậy?" Từ Tàng vác theo Bùi Phiền khoa tay múa chân, đứng trên đỉnh núi nhỏ cách đó không xa, dở khóc dở cười nói: "Mười năm ở Tây Lĩnh hắn làm sao nuôi ngươi lớn lên được, lẽ nào không có lúc trộm đồ bị phát hiện sao?"
Bùi Phiền không quan tâm, cả giận nói: "Họ Từ kia! Ông mau cứu Ninh Dịch trở về, nếu huynh ấy lại bị thương, ông đợi đấy cho ta!"
Từ Tàng nhíu mày, nói: "Không phải đã bị chém hai đao rồi sao? Chém hai đao nữa cũng không chết được. Nếu như hắn có thể thông minh cơ trí, tài hoa hơn người giống ta năm mười sáu tuổi, thì đám người này bây giờ, đã sớm bị giết sạch rồi."
Bùi Phiền chỉ cảm thấy nghẹn lời một hồi, tất cả lời vừa muốn nói đều bị câu này của Từ Tàng chận họng.
Từ Tàng đứng ở đỉnh núi, thanh phong truyền đến, y sam bất động.
Khá giống dáng dấp của một cao nhân đắc đạo.
"Trong cơ thể Ninh Dịch có một toà bảo tàng, nhưng bản thân lại không biết."
Ông ta thong dong nói: "Còn về khai thác bảo tàng trong cơ thể... không ai có thể giúp được Ninh Dịch, chỉ có dựa vào chính hắn. Nếu như lúc mới đầu hắn nghĩ tới không phải đoạt đao, mà là vận dụng cây sáo xương kia, những người này đều đã chết hết rồi."
Bùi Phiền ngây ngốc.
"Đương nhiên... nếu là như vậy, ta sẽ rất thất vọng." Từ Tàng mỉm cười nói: "Ngược lại, hắn làm bây giờ, ta vô cùng hài lòng. Sáo xương là lá bài tẩy sau cùng của hắn, nếu như không đấu tranh không liều mạng, móc cây sáo ra, sau này gặp phải vấn đề sáo xương không thể giải quyết, lại phải làm thế nào? Người tu hành... không đặt mình vào chỗ chết, làm sao niết bàn sống lại?"
Bùi Phiền yên tĩnh lại.
Nàng bỗng nhiên nghĩ đến.
Từ Tàng trốn chạy mười năm, chưa từng dùng đến Tế Tuyết, có phải chính vì nguyên nhân này?
Một ngày nào đó, khi ông ta một lần nữa nắm lấy Tế Tuyết... có phải cũng có nghĩa là, từng toà từng toà sơn cản trở phía trước ông ta lúc trước, sắp bị Từ Tàng một kiếm bổ ra?
...
...
Ninh Dịch tựa ở phía sau đống bắp.
Bên tai hắn, bỗng nhiên có một giọng nói khe khẽ.
"Với tư thế xuất đao vừa rồi của ngươi, nhiều nhất ba đao, ngươi sẽ bị chém."
Chủ nhân giọng nói quen thuộc vô cùng, Từ Tàng.