Lão nhân cách hơn mười dặm hoàng thành, khí tức cạn dần, quay về tĩnh lặng.
Ngọc nát, tự thiêu.
Tin tức Từ Tàng chết, không bắt đầu từ Tử Sơn, mà khởi điểm từ hoàng thành, truyền đến tứ cảnh.
...
...
Trong mười ngày ngắn ngủn, khắp thiên hạ Đại Tùy đều biết chuyện đã xảy ra đêm hôm đó.
Từ Tàng rút kiếm giết người, tái hiện lại phong thái tuyệt thế của Kiếm Thánh Bùi Mân năm đó.
Kiếm Hồ cung lựa chọn trầm mặc, im lặng không nói gì.
Tiểu Vô Lượng sơn thì phong tỏa cả tòa sơn môn, không cho phép bất kỳ kẻ nào đi vào.
Sự trầm mặc của Kiếm Hồ cung, chính là câu trả lời tốt nhất.
Người hộ đạo của Hoàng thành đã chết, đây cũng không phải là một chuyện đáng để khoe khoang, sự bi thương cùng thống khổ của huyết mạch dòng chính, sau khi Từ Tàng chết đi, rất nhanh tiêu trừ, tin tức này bị khóa kín.
Nhưng mà tin tức "Từ Tàng đã chết", lại lan truyền nhanh chóng trong hoàng thành.
Ép tới mức hai tòa Thánh sơn Tây Cảnh không ngốc đầu lên được, phong thanh Từ Tàng Tiểu sư thúc Thục Sơn, thân tử đạo tiêu trong khoảng thời gian ngắn?
Rất nhanh đã có người hướng về Thục Sơn chứng thực.
Thục Sơn đã phủ nhận Từ Tàng tử vong, thông báo với bên ngoài Từ Tàng chỉ đang bế quan.
...
...
Đạo Tông Tây Lĩnh, bên trong Tử Tiêu cung.
Tây Lĩnh đổ tuyết, cả tòa Thánh sơn một mảnh thanh tịnh, lưu ly không nhiễm bụi bặm.
Hồng tước treo ngược trên nóc nhà, vô hại đối với cả người lẫn vật, giống như một loài chim thuần lương, đột nhiên bừng tỉnh.
Đạo sĩ tóc trắng trẻ tuổi đẩy ra cánh cửa các, tỉnh lại từ trong trạng thái bế quan.
Trong tay Chu Du nắm chặt một mảnh ngọc bội cực mỏng, ngọc bội rạn nứt, hồn phách bên trong, mờ nhạt phân.
Hắn đứng tại đỉnh núi Tử Tiêu cung, thần sắc phức tạp.
Trời đất tuyết rơi dày đặc, Chu Du nhìn về hướng Thục Sơn, trên đạo đài, nhiều Tử Tiêu cung đệ tử nhìn cung chủ trẻ tuổi thần sắc u buồn, biết tin đồn bên ngoài... phần nhiều là sự thật.
Chu Du chỉ có một bằng hữu.
Từ Tàng cũng chỉ có một bằng hữu.
Trong tay Chu Du có mệnh bài của Từ Tàng là một chuyện rất đỗi bình thường, có thể làm cho thiên tài Đạo Tông hiện đang đứng nơi đầu sóng ngọn gió trong giới tu hành dừng việc bế quan... chỉ có một người.
Từ Tàng.
Lần trước Chu Du phá vỡ trạng thái bế quan là vì đi cứu Từ Tàng dưới sự vây công của Thánh sơn tại Tây Lĩnh.
Mà lần này, Chu Du sau khi xuất quan, không nói không rằng, trầm mặc đi tới đỉnh núi Tử Tiêu cung, một tay nắm chặt mệnh bài của Từ Tàng, tay còn lại chắp ở phía sau, lẻ loi trơ trọi đứng ở đỉnh núi Tử Tiêu cung, mở lòng bàn tay, để mặc cho mảnh vỡ mệnh bài bị gió lớn thổi đi, thế là một mạng người đáng ghét lại đáng yêu, cứ như vậy bị gió thổi tới chân trời góc biển, đến khắp thế gian.
Phiêu bạt bơ vơ, lưu lạc nhân gian.
Vì thế mà đến, như thế mà đi.
Chu Du gọi Đại sư huynh của Tử Tiêu cung tới, không ngoài dự liệu, hắn nghe được miêu tả Từ Tàng chết đêm hôm đó.
"Cung chủ Kiếm Hồ cung vì dẹp yên lửa giận của Từ Tàng, giết chết hai vị Mệnh Tinh."
"Mang theo Phúc Hải Tinh Quân của Đại Diễn kiếm trận bị Từ Tàng giết chết."
"Tiểu Vô Lượng sơn bị hắn đạp phá, thương vong vô cùng nghiêm trọng."
Cho dù mơ hồ biết chân tướng sự tình, Đại sư huynh của Tử Tiêu vẫn thành thật mở miệng nói: "Cung chủ... Thục Sơn đã phong núi, tin tức truyền ra bên ngoài là Từ Tàng vẫn đang bế quan."
Thục Sơn phong núi, Từ Tàng bế quan.
Chu Du mặt không biểu cảm ừ một tiếng.
Hồng tước từ nóc Tử Tiêu cung bay ra ngoài, nó cao giọng kêu lên, nhìn mảnh vỡ mệnh bài của Từ Tàng bay lướt đầy trời, giống như hiểu ra điều gì, tính mạng của một tiện nhân nào đó rời đi như vậy, bản thân không kịp trả thù, thế là cảm xúc phẫn nộ mà lại không cam lòng phát tiết ra trên bầu trời Tử Tiêu cung, hồng tước vỗ hai cánh, hỏa phong nóng bỏng hừng hực thiêu đốt trên đỉnh Tử Tiêu cung.
Chu Du trầm mặc nhìn một màn này.
Đại sư huynh Tử Tiêu khẽ thở dài nơi đáy lòng, không tiếp tục nói, bỗng nhiên nhướng mày, giống như nghĩ tới một chuyện cực kỳ quan trọng.
"Chu Du đại nhân, Thục Sơn còn có một chuyện lớn."
Đại sư huynh Tử Tiêu thần sắc phức tạp mà lại cảm khái, hồi tưởng đến thời điểm bản thân vừa mới biết được tin tức này, ngoài khiếp sợ, chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
"Rất nhiều người hoài nghi, Từ Tàng giết người, chỉ là tạo thế."
Hắn nghiêm túc cân nhắc, nói từng câu từng chữ: "Sau chuyện này, có một thiếu niên, đứng nơi đầu sóng ngọn gió... Hắn thay vị trí của Từ Tàng, trở thành Tiểu sư thúc mới bổ nhiệm của Thục Sơn."
Chu Du nheo mắt.
"Tên của thiếu niên đó, gọi là Ninh Dịch."
"Tinh Thần bảng của thiên hạ Đại Tùy trực tiếp liệt hắn tại vị thứ nhất. Ninh Dịch chưa từng lộ diện này, được tôn vinh là nhân vật thiên tài có hy vọng phá cảnh thắp sáng Mệnh Tinh trước tiên trong đồng trang lứa!"
Đại sư huynh Tử Tiêu hiển nhiên cho rằng thiếu niên này được khen quá nhiều, hít một hơi thật sâu, phẫn nộ: "Hiện tại khắp thiên hạ đều biết tên của Ninh Dịch, hắn tiếp nhận Tế Tuyết của Từ Tàng, y quan của Triệu Nhuy, theo một nghĩa nào đó mà nói... nhờ phúc của Từ Tàng, mà hắn đứng trên vị trí còn cao hơn so với Thánh Tử của thiên hạ Đại Tùy."
Sau khi nói xong, đỉnh núi một mảnh yên tĩnh.
Đại sư huynh nhếch môi, có chút nghi hoặc.
Bởi vì đã nghe được tin tức này, Chu Du dường như không có chút nào kinh ngạc.
Chu Du nâng một cánh tay lên, hồng tước thân hình to lớn trên bầu trời giương cổ hót lên một tiếng cuối cùng, quay đầu lao xuống, đạp nát từng mảng tuyết giữa tầng mây, càng ngày càng nhỏ, cuối cùng đậu trên cánh tay Chu Du, hai móng vuốt níu chặt ống tay áo, treo trên cánh tay Chu Du lắc lư qua lại, khóc rống chảy nước mắt.
Từ Tàng chết rồi, tất cả mọi người trong thiên hạ Đại Tùy đều cảm thấy đây là một chuyện đáng để ăn mừng.
Trong cảnh nội tứ hải, chính thức vì hắn rơi lệ cũng chỉ có con điểu tước này mà thôi.
Chu Du thần sắc phức tạp.
"Ninh Dịch."
Hắn thầm đọc cái tên này lên một lần.
Lúc gặp mặt ở Tây Lĩnh, Chu Du đã biết thiếu niên này sẽ có ngày được thiên hạ biết đến.
Nhưng hắn chưa từng nghĩ tới, ngày đó lại đến nhanh như vậy.