Thời điểm Ninh Dịch nghe đến đây, nghe không ra chút cảm xúc vui giận buồn yêu, bi thương hoặc thống khổ trong miệng nam nhân.
Hạ cảnh là ông ta, người sắp chết cũng là ông ta.
Nghe khẩu khí của Từ Tàng, hạ cảnh đến chết... dường như đã trở thành một chuyện gì đó nam nhân này vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Ninh Dịch yên lặng nghĩ ngợi, nữ tử mà Từ Tàng tiền bối yêu mến chết rồi, có lẽ thâm tâm ông ấy đã sớm mang ý liều chết, chuyện hạ cảnh, chính là phạm trù mà sức người không thể ngăn trở.
Tuổi thọ không nhiều, tu vi mỗi ngày đều rớt xuống. Nghe mấy lời Chu Du nói trước lúc ly biệt ngày đó, Từ Tàng còn có một chiêu kiếm chưa truyền. Hiện giờ ở bên cạnh mình, bằng lòng chỉ bảo mình...
Nhớ tới đây, chợt nghe Từ Tàng nghiêm túc nói: "Ninh Dịch, nói mấy lần rồi, sau này không được gọi ta là tiền bối."
Nam nhân mang vải bọc Tế Tuyết, đi ở phía trước mình, chống cây ô giấy vàng, thân thể phiêu diêu giữa trời mưa to.
"Ta thay Triệu Nhuy thu đồ, ngươi phải gọi ta là sư huynh."
Từ Tàng đang coi mình là người kế thừa y bát đây sao?
Chóp mũi Ninh Dịch hơi chua xót.
Hai chữ sư huynh, đánh trúng trong tâm thiếu niên cô độc trước giờ.
Như sư như huynh, như cách như ưm.
...
...
Ninh Dịch dần quen với cuộc sống này.
Sau khi giết chết mã tặc, Từ Tàng từ túi bên hông thi thể lấy đi một số "của phi nghĩa". Tam đương gia của Kim Tiền bang, tiền tài trên người lớn đến mức... Ninh Dịch chưa bao giờ thấy qua nhiều vàng lá như vậy.
Hắn rốt cuộc cũng biết tại trước miếu ngày đó, tại sao người tu hành của Thiên cung sẽ nói những lời đó với mình.
Một vạn lượng bạc... thì đã làm sao chứ?
Người tu hành đối với hai chữ tiền tài, coi quá nhẹ.
Bởi vì đến quá mức dễ dàng.
Giết chết một mã tặc sơ cảnh, lấy ra một lô hàng hóa, đã có thể lấy được của cải phong phú như vậy, sẽ không chịu đói, sẽ không chịu lạnh, có thể cơm no áo ấm hơn nửa đời người.
Từ Tàng thuê một tiểu viện bên trong An Lạc thành, mua một số thảo dược, buổi tối Ninh Dịch giết xong mã tặc, trở lại trong viện, sẽ ngâm mình trong thùng thảo dược, gân cốt cả người nóng râm ran giữa thảo dược, thương thế khỏi rất nhanh, vết đao bị chém ngày đầu đã kết vảy, không mấy ngày nữa sẽ lột da lành lặn.
Lần đầu tiên Ninh Dịch có môi trường sống thư thái.
Sân viện ở An Lạc thành rất lớn, Ninh Dịch và Bùi Phiền có thể không cần phải chen chúc trên một chiếc giường. Trong sân có đủ loại hoa cỏ. Nghe nói ánh sáng mặt trời ban ngày chiếu trên ghế mây... sẽ rất ấm áp. Nhưng đáng tiếc một tháng này đều đang có mưa rơi.
Nha đầu đem hoa cỏ, cùng ghế mây, chuyển hết thảy vào trong phòng.
Dù vậy, không gian trong phòng vẫn rất lớn, đủ cho ba người ở.
Có lẽ do mưa to, đường phố rất yên tĩnh, hầu như không ai huyên náo. Thỉnh thoảng có người gõ cửa, sẽ đưa một ít bánh ngọt. Ninh Dịch chưa bao giờ gặp qua hàng xóm thân thiết như vậy.
Nói tóm lại... An Lạc thành này, thật sự rất yên vui.
Thế nhưng Ninh Dịch không có tâm tư để hưởng thụ những điều này.
Hắn muốn phá cảnh.
Từ Tàng đem《phản kinh》của Triệu Nhuy tiên sinh dạy cho mình, ban ngày Ninh Dịch ở phía dưới mái hiên viết tay kinh văn, Từ Tàng thì nằm trên ghế mây trong phòng nhắm mắt dưỡng thần. Bên ngoài mưa to mấy ngày liền, nam nhân trong phòng đọc thuộc lòng từng chữ từng chữ. Ninh Dịch chép tay xong, không khỏi cảm khái Từ Tàng thiên phú dị bẩm, ngoại trừ kinh thư của Triệu Nhuy, không ngờ nam nhân này lại có thể đọc làu làu phần lớn đạo tạng của Thục Sơn.
Không chỉ Từ Tàng, trí nhớ của Bùi Phiền không ngờ cũng tốt đến kì lạ, nghe một lần đã có thể ghi nhớ... Ninh Dịch không có thiên phú như thế, hắn chỉ có thể chép xuống từng chữ một, sau đó cố gắng học thuộc để ghi nhớ từng chữ một.
Đến tối Từ Tàng sẽ dẫn theo Ninh Dịch đi giết người.
Lúc đó, Ninh Dịch sẽ dẫn theo nha đầu Bùi Phiền cùng đi ra ngoài, ba người, một lớn hai nhỏ, cứ như vậy mặc áo bào đen rộng lớn, che ba chiếc ô khác nhau, đong đưa tại núi hoang ngoại thành.
Sau khi cầm ô kiếm, Ninh Dịch hầu như chưa từng bị thương, nhưng do không ngừng luyện tập nện kiếm, gánh nặng của cổ tay và đầu gối vô cùng to lớn, may nhờ có chỗ thảo dược không biết Từ Tàng mua được từ đâu kia, dược hiệu vô cùng tốt, sau một đêm, ngày hôm sau thiếu niên đã khôi phục toàn bộ tinh lực, vui vẻ tiếp tục giết người.
An Lạc thành trong cả tháng đều có mưa, Ninh Dịch hưởng thụ không biết mệt mỏi, đồng thời luyện tập kiếm pháp "trời giáng" giữa trận mưa thu này.
Mã tặc là một đối thủ tốt, đánh giỏi, giỏi chịu đòn.
Ninh Dịch bắt đầu tán đồng quan điểm của Từ Tàng, luyện kiếm với cọc gỗ... kém rất rất xa với thực chiến.
Tay hắn không còn run rẩy nữa, tâm không còn do dự nữa, kiếm càng ngày càng nhanh, trạng thái cũng càng ngày càng tốt.
Kim Tiền bang rõ ràng biết thu liễm, sau bốn năm ngày liên tục bị giết ngược, toàn bộ bang phái bắt đầu co rút lại. Thế là Ninh Dịch bắt đầu đi chỗ xa hơn, giết những mã tặc khác. Mấy toà thành nhỏ vốn có họa cướp bóc nghiêm trọng, trong một tháng này đã sinh ra biến đổi to lớn.
Hết thảy mã tặc đều biết tại ngoại thành lúc nửa đêm, có vị thiếu niên che ô, thích tản bộ nơi rừng núi hoang vắng, một khi đụng phải loại khấu phỉ như mình, sẽ không chút lưu tình đuổi tận giết tuyệt, ngay cả một con ngựa cũng sẽ không buông tha.
Mưa to trong một tháng, bỗng nhiên có một ngày cứ như vậy ngừng lại.
Ánh sáng nhẹ sáng sớm chiếu vào trong sân, nước đọng từng vũng, ướt lại khô, đạp lên trên sẽ không còn có nước bắn ra.
Thiếu niên sau khi thức dậy, nhắm hai mắt lặng lẽ đọc một lượt tâm kinh của Triệu Nhuy tiên sinh, sau đó ngồi dậy vén rèm, ánh sáng mặt trời ấm áp lại dễ chịu chiếu vào mặt.
"Sư huynh... mưa đã tạnh rồi."
Nam nhân nằm trên ghế mây không mở mắt ra, hướng mặt về phía rèm được vén lên, cảm nhận được ngoài mí mắt, từng tia sáng ấm áp chiếu tới, khóe môi nhếch lên.
Từ Tàng khẽ giọng ừm một tiếng.