• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chém giữa trước, rồi nhào bên trái, sau đó đâm bên phải. Ba đao có thể chém chết ba người, giết ít một người thì ngươi phải ăn thêm một đao." Giọng nói của Từ Tàng mang theo vẻ trêu tức, nói: "Nếu như ngươi sơ xuất, cũng sẽ ăn thêm mấy nhát, lúc sắp chết, ta sẽ ra tay cứu ngươi, nhưng với thể phách hiện giờ của ngươi, có thể chịu được bao nhiêu đao... tự mình ước lượng một chút."

Không kịp lĩnh hội ý vị trong đó.

Đám người trong bóng tối đã xúm lại, sân bãi phía trước đống bắp đủ trống trải, gió nóng kéo tới hầu như làm người ta nghẹt thở, Ninh Dịch nhấc đao lên, thuận thế chém một đao với tốc độ cực nhanh, từ trên xuống dưới, máu tươi tung tóe, lần này nắm chặt chuôi đao, chỉ chém phía ngoài, người ở giữa bị chém trúng hét thảm một tiếng.

Đao của Ninh Dịch đã nhanh hơn.

Thiếu niên dùng hết sức nhào về phía bên trái, đâm tới một đao, quay một vòng theo tên bên trái, nhưng cũng không đâm chết người bên phải như Từ Tàng nói.

Hắn biết người cầm đao dùng sức to lớn bổ ra, lực cánh tay lại không đủ, sẽ xảy ra tình huống gì.

Tên thổ phỉ hung hãn bên phải bổ trúng một đao lên tên thổ phỉ trước người Ninh Dịch, giữa tiếng hét thảm âm, rút đao mà không thể.

"Trái bốn ba."

Giọng nói của nam nhân vang lên thăm thẳm trong tai Ninh Dịch.

Thiếu niên không do dự, bởi vì trong trực giác của hắn cũng cảm giác được nguy cơ, lúc này rút lưỡi đao chém đi, nhưng đáng tiếc lực lượng không đủ cường đại, thế là hai phía bổ đao đều lảo đảo lùi về phía sau.

Ninh Dịch tựa ở đống bắp, tiếng nói "trái mười một" vẫn chưa rơi xuống, hắn đã quăng ra một đao, cắm xuyên một cơ thể vào một bên đống bắp.

Trong tay đã không còn vũ khí.

Cơ hội đoạt đao xa vời.

Trong bóng tối có một vệt bạch quang thoáng lóe.

Trong tay áo Ninh Dịch phóng ra một sự vật sắc bén, một chiếc lá trắng như tuyết, gào thét ra trong gió đêm không ai thấy rõ, dính sát ẩn giấu giữa kẽ tay Ninh Dịch.

Thiếu niên đạp lên đống bắp, mượn lực bật nhảy ngược, xoay người phóng qua đỉnh đầu thổ phỉ, đáp xuống đất, chạy về phía đại hán đầu trọc nặng hơn mình gấp hai ba lần kia.

Bắt giặc phải bắt vua trước.

Trùm thổ phỉ cầm đao vững như núi, võ nghệ rõ ràng phải cao cường hơn.

Ninh Dịch không biết thể lực của mình còn có thể chống đỡ bao lâu, nhưng hắn biết, một khi dùng đến sáo xương, nhất định phải giết chết người trọng yếu nhất.

Tên đầu trọc nhìn thiếu niên chạy về phía mình, một đoạn khoảng cách, chớp mắt đã đến, cho tới hiện giờ, hắn vẫn hoài nghi thiếu niên có thể phách mạnh đến mức không còn gì để nói này là môn đồ của một người tu hành mạnh mẽ nào đó.

Trên thực tế suy đoán của hắn cũng không hề sai... Từ Tàng hoàn toàn khớp với thân phận người tu hành mạnh mẽ trong miệng hắn. Mà người tu hành mạnh mẽ này, đang dạy Ninh Dịch cách giết người thế nào.

Trong nháy mắt tiếp theo, thiếu niên cùng đại hán nặng nề như núi va vào nhau.

Lưỡi đao giơ lên.

Ống tay thiếu niên nổi lên bạch quang.

Ninh Dịch vuốt lưỡi đao cấp tốc xẹt qua đầu ngón tay, cảm thấy nhiệt độ cực nóng, hết thảy thời gian đều trở nên chậm lại, tiếng hít thở trầm trọng của hắn, hết thảy cảm quan của hắn... tại giờ khắc này, trở nên rõ ràng mà lại nóng bỏng.

Dưới đầu ngón tay, nơi cây sáo xương đi qua, lưỡi đao nứt toác từng tấc, cây đao nát tan, bạch quang ảm đạm, phản chiếu ánh mắt kinh ngạc lại hoảng sợ của người nào đó.

Cuối cùng cây đao vỡ vụn rơi đập xuống đất, leng keng, nhiễm vết máu, bị tiếng ngã xuống đất nặng nề như núi chấn động đến mức nảy lên, sau đó rung động hồi phục.

Không còn động tĩnh gì.

Một ống tay áo xẹt qua cổ đại hán, Ninh Dịch lướt qua khoảng cách gần như một trượng, vẫn duy trì động tác sờ đao cắt cổ.

Ninh Dịch cảm thấy nếu như tên đại hán này là gã thổ phỉ cuối cùng còn lại, hắn còn nhiều khí lực hơn, vậy thì hắn sẽ rất sẵn lòng duy trì tư thế này cho đến khi Từ Tàng và Bùi Phiền tới đón mình.

Thở dài một hơi.

Ninh Dịch xoay người lại, nhìn những tên thổ phỉ kinh ngạc sợ hãi chen lẫn một chỗ, nghiêm túc nói: "Nghe nói qua sát nhân cuồng ma, Từ Tàng của Thục Sơn chưa?"

Một số lắc đầu, một số gật đầu.

Ninh Dịch nói: "Ta tuy rằng rất nghèo, nhưng sau lưng ta thật sự là Thục Sơn. Cho nên... các ngươi chọc đến Thục Sơn, không bao lâu sau, không chỉ các ngươi, toàn bộ Kim Tiền bang đều xong đời."

Ninh Dịch rất nghiêm túc hỏi: "Từ Tàng là một nửa sư phụ của ta, sát nhân cuồng ma đó rất nhanh sẽ tới. Các ngươi còn có ai muốn đến so chiêu với ta nữa?"

Một số người bắt đầu chạy.

Sau đó tất cả mọi người đều chạy hết.

Một lát sau.

Ninh Dịch ngã quắp trên đống bắp, hắn thấy Từ Tàng sa sầm nét mặt dạo bước tới trước mặt mình.

"Sát nhân cuồng ma là danh xưng chó má gì?"

"Lẽ nào ông không yêu thích?"

"... Ngươi nghĩ cho bọn họ sẽ tin vào sách lược này?"

Ninh Dịch nhìn Từ Tàng, nói rất nghiêm túc: "Không ai thấy rõ ta làm sao giết chết tên cuối cùng kia, bọn họ sẽ nghĩ ta là người tu hành, lúc này ta nói gì... bọn họ đều sẽ tin, cho dù ta nói ông là huyết thủ nhân đồ phát rồ của Thục Sơn, bọn họ cũng sẽ tin."

"Có người nghe qua tên ta, bọn họ biết Từ Tàng là ai."

"Ông khẳng định tên ông trong tai những người không có tu hành này, mang ý nghĩa không phải sát nhân cuồng ma? Không phải huyết thủ nhân đồ phát rồ của Thục Sơn?"

Từ Tàng trầm mặc, ngồi xổm người xuống, nhìn Ninh Dịch nói: "Nhưng ngươi đã để cho bọn họ chạy mất."

Ninh Dịch nhìn thẳng Từ Tàng, hỏi: "Người đuổi giết ông trong những năm này, không nhắc tới cái khác, chỉ nói Ứng thiên phủ và Tiểu Vô Lượng sơn, ông đã giết bao nhiêu? Lưu lại bao nhiêu?"

"Những người đó, giết không hết." Từ Tàng bình tĩnh nói: "Sớm muộn cũng có ngày ta sẽ đến nhà bái phỏng."

"Tiền bối nói nghe thật có lý..." Ninh Dịch mỉm cười nói: "Ta cũng nghĩ như vậy."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK