Buồng xe lắc lư.
Bầu không khí vi diệu.
Lý Bạch Lân đã quen lắc lư và ở trên đường nhắm hai mắt lại, nhẹ giọng hỏi: "Người đó tên gì?"
Từ Thanh Khách nói: "Người đó tên Công Tôn... Tên trước kia đã không quan trọng nữa, bởi vì hắn sẽ đổi một cái tên khác, ta sẽ cho hắn một thân phận hoàn toàn mới, sau đó đưa hắn đến hoàng thành."
"Hoàng thành?"
"Đúng vậy, hắn sẽ sống đến hoàng thành, sau đó sống luôn tại hoàng thành... Đến khi chúng ta cần hắn vào lần tới."
Lý Bạch Lân trở về từ Tây Lĩnh, đến Tây Cảnh bây giờ, đường xá dài dằng dặc, xe ngựa mệt nhọc, đáy lòng hắn sớm đã sinh ra chút mệt mỏi, sau khi nhắm hai mắt lại, trong não hải liền tự lục lại cảnh tượng mơ hồ nghe thấy nhìn thấy trên đường đi, đối với xử trí của Từ Thanh Khách, hắn để ở trong mắt, cũng không nói nhiều.
Hắn là một người rất cổ quái, từ trước đến nay ít nói.
Điều này cũng không có nghĩa là hắn không có chủ kiến.
Hắn biết mình cần gì, nghĩ muốn gì, tương lai của mọi thứ trải ra, từng bước một, Từ Thanh Khách nói không sai, xua lang đuổi hổ, con đường phía trước từng bước khó khăn, nhưng bản thân không có lựa chọn khác.
Muốn sống sót dưới trướng nhị ca quyền thế ngập trời, bản thân phải tích góp lực lượng, đạt được ân sủng cao nhất của người đó, Tây Cảnh là nơi bản thân triển khai khát vọng... Người của Tiểu Vô Lượng sơn và Kiếm Hồ cung, giờ phút này đang đi theo phía sau mình, hai bên buồng xe, bọn họ đại biểu cho gần một nửa Tây Cảnh.
Nhị hoàng tử đã sớm gộp toàn bộ Thánh sơn ở Đông Cảnh, Hàn Ước là một người dũng mãnh, chèn ép Thánh sơn các nơi tới mức bản thân thở không nổi, chỉ có kéo Tây Cảnh khoác lên người, lúc quay về hoàng thành... mới có thêm vốn liếng để đối kháng.
Hắn hiện tại còn chưa có tư cách ngồi đối diện Nhị hoàng tử.
Từ lúc bắt đầu đến nay, ngồi trong bàn chỉ có Thái tử và Nhị hoàng tử, không có chỗ cho hắn.
Đây là một chuyện đáng buồn cỡ nào?
Hắn không ngồi được vào bàn, còn có thể thế nào?
Lý Bạch Lân sắc mặt bình tĩnh, nghĩ đến thân thể ôm bệnh của mình, phụ hoàng vĩ đại ngày càng sa sút, trong mắt hắn chớp tắt rất nhiều sắc thái phức tạp, mỗi một viên gạch mỗi một miếng ngói của hoàng thành Đại Tùy, mỗi góc ghế ngồi khắc một con lân, đến cuối cùng nữa... là tấc đất tấc vàng của thiên hạ này.
Dục vọng che giấu trong đồng tử đen kịt, có số người trước giờ không kiêng kỵ để lộ ra, có số người thì cười ôn hòa, giống như động vật nhỏ vô hại, thoạt nhìn ngây thơ mà lại không có tà.
Lý Bạch Lân biết mình phải đi từng bước, hiện tại đã tới địa vực Thục Sơn, trên núi Thục Sơn không hề có động tĩnh gì... khả năng do mình mang theo hai tốp nhân mã, Tiểu Vô Lượng sơn và Kiếm Hồ cung có thể gộp lại, nhưng giữa Thục Sơn và bọn họ có oán hận chất chứa mười năm, đây là một vấn đề rất khó giải quyết.
Nhưng nếu như mình lấy được Tế Tuyết, trở thành Tiểu sư thúc Thục Sơn... vậy thì hết thảy đều sẽ không còn là vấn đề nữa.
Khóe môi Tam hoàng tử hơi vểnh, hắn đột nhiên cảm thấy sấm ngôn Triệu Nhuy nói thật sự quá đúng, Tiểu sư thúc Thục Sơn là một vị trí tuyệt vời, rất nhiều mâu thuẫn nhìn như không thể giải quyết, chỉ cần sự chết đi của một người, đều có thể đạt được sự hóa giải hoàn mỹ, trên đời không có bằng hữu và kẻ địch vĩnh hằng, chỉ có lợi ích vĩnh hằng.
Nếu như Từ Tàng chết đi, vậy thì bản thân sẽ trở thành Tiểu sư thúc tân nhiệm cầm trong tay Tế Tuyết.
Mà sau khi ngồi lên vị trí này, tất cả mâu thuẫn đều sẽ được cởi bỏ, việc còn lại chỉ là bình tĩnh chờ đợi, đợi đến lúc manh mối chôn vùi vạch trần ra, khổ tâm chuẩn bị kỹ, chịu nhục, hai mươi bốn năm nỗ lực không uổng phí... hắn sẽ có thể quang minh chính đại sống tiếp.
Đây là một chuyện lớn không dễ làm, hiện tại cơ hội đang bày ra trước mắt mình.
Lý Bạch Lân chỉ cần vươn tay, sẽ có thể cầm chặt. Hắn chỉ cần đạt được sự coi trọng của Từ Tàng, giúp hắn hóa giải oán khí của hai tòa Thánh sơn, vậy thì sau khi Từ Tàng, tất cả di sản đều là của mình.
Trong suy nghĩ của hắn, hết thảy những chuyện này... đều trở thành cát bụi.
Hắn bắt đầu suy nghĩ chuyện vụn vặt nhàn hạ, nghĩ tới chuyện chặn hàng không vui, tâm tình cũng không trở nên xấu vượt ngoài dự liệu.
Hắn đã tra rõ tất cả nguyên nhân khởi phát, thiếu niên chặn hàng, trong viện nào đó ở An Lạc thành, từ lúc nào giết người đầu tiên, thói quen mỗi ngày...
Điều làm cho Lý Bạch Lân cảm thấy có chút thú vị là, thiếu niên chặn lấy đi lô hàng này của mình... ở ngay trong Cảm Nghiệp tự.
Thiếu niên lang tên Ninh Dịch đó, làm cho hắn sinh ra ý nghĩ muốn gặp một lần.
Hắn nhìn đối phương như giun dế, như cỏ rác, to gan lớn mật, nhưng suy nghĩ kỹ càng lại cảm thấy cả chuyện này, thực ra hơi có chút khó tin, hành vi giết người cướp của của thiếu niên đó, làm đến có thể nói không chê vào đâu được, nếu như không phải tên mã tặc sống sót kia, bản thân rất có thể không tra ra được chân tướng.
Người tên Ninh Dịch đó, chặn lấy hàng của mình, không trốn, không chạy, ở lại nơi này... lẽ nào không biết mình sẽ tra được đến hắn?
Là tự phụ hay là ngu xuẩn?
Tam hoàng tử vuốt vuốt ấn đường, bình tĩnh suy nghĩ, bản thân từ trước đến nay là một người "nhu nhược", cho dù thể hiện ra bộ mặt tầng sâu hơn, hẳn cũng nho nhã và ôn hòa.
Vậy thì, khi mình mang nét mặt tươi cười đứng trước đầu sỏ gây nên, thiếu niên kia biết mình xúc phạm tồn tại dạng gì, liệu sẽ khóc lóc thút thít, quỳ xuống cầu mình tha mạng cho hay không?
Lý Bạch Lân không nhất thiết phải giết chết hắn.
Bởi vì đây chỉ là một con giun dế mà thôi, giết hay không giết, bất luận lựa chọn phương thức xử lý nào, đều sẽ không sinh ra bất kỳ ảnh hưởng gì đối với mình.
Hắn có chút tò mò lai lịch của thiếu niên... Cảm Nghiệp tự bị Thục Sơn phong tỏa, thiếu niên này gần đây ra vào chùa thời gian cố định, gần như có thể khẳng định, đây chính là một vị đệ tử của Thục Sơn.