Mặt đất sau khi lửa thiêu qua, bụi cỏ biến thành tro, gió thổi qua để lại dấu vết cào xát trên bức tường đá dựng đứng của ngọn đồi hai bên. Thân cây bị đốt cháy, trên cành trơ trụi, một con rắn xanh biếc treo mình, cuộn quanh cành cây, ngẩng cao cái đầu phẳng dẹt, đôi mắt điềm tĩnh và thờ ơ, nhìn chằm chằm vào nhóm người ở giữa đường, đuôi rắn đung đưa trong gió, lè lưỡi ra rít lên.
Nam nhân mặc áo bào xám rộng, ngồi xổm người, trầm mặc ngưng mắt nhìn thảm trạng của mặt đất.
Cách sự tình xảy ra đã trôi qua một khoảng thời gian.
Máu đã khô, chỉ có thể mơ hồ thấy được một chút màu đỏ, giống như hổ phách lại giống như tinh thể màu đỏ thiêu đốt tinh luyện kim loại, khảm nạm trong hố trên mặt đất.
Khi sự tình diễn ra buồng xe lướt ngang, để lại từng dầu vết đao cào trên mặt đất, giống như bị người ta dùng mũi đao nặng chống đỡ trên mặt đất, xê dịch từng tấc.
"Hố mà xích sắt đập xuống đất tạo ra, có một chút vết máu..." Một người chậm rãi xòe bàn tay ra, sờ mặt đất dưới chân, khẽ nói: "Người cướp đi lô hàng kia của Tam điện hạ... kiếm pháp rất tốt, một kiếm chém nát xích sắt chốt xe. Dây xích là sắt đúc, hoàng thất sẽ không dùng dây xích thấp kém. Ngoài ra còn một nhóm người, hẳn là mã tặc địa phương. Bọn chúng dám đến cướp lô hàng này, sau lưng chắc chắn là Nhị hoàng tử ở Đông Cảnh."
"Bàn ‘tay’ Nhị hoàng tử duỗi tới đã bị kiếm này chém đứt, xích sắt là chứng cứ tốt nhất." Nam nhân áo bào xám đứng lên, liếm liếm ngón tay mình, nói: "Có kẻ thứ ba chặn hàng, tu vi không cao, nhưng mà khí cụ kiếm rất sắc bén, mã tặc không phải là đối thủ của hắn, đám mã tặc này đã đi đâu rồi?"
Những người khác đưa mắt nhìn nhau, không biết nên đáp lại thế nào.
Nam nhân áo bào xám cầm đầu nhìn không rõ thần sắc, xoay đầu lại, cách đó không xa, từng đạo lưu quang bay vút đến. Có người giẫm trên huyền kiếm, sa sầm nét mặt nói: "Tống lão nhân chết rồi."
"Tống Khung là người có tu vi Đệ Thập cảnh, Nhị hoàng tử vì chặn một lô hàng, không ngại trả giá vượt qua Đông Tây hai cảnh, để người trên Thập Cảnh ra tay sao?" Nam nhân áo bào xám cười cười, nói: "Ta đoán là do người của Thục Sơn làm."
Nam nhân giẫm trên huyền kiếm, sắc mặt không tốt lắm, hắn chính là nhóm người truy giết Từ Tàng ở Thanh Bạch thành lúc ban đầu, xuất phát từ Tiểu Vô Lượng sơn.
"Tam điện hạ rất nhanh sẽ đến Tây Cảnh, lô hàng này mất rồi, mục đích của Nhị hoàng tử cũng đã đạt được, hắn không quan tâm rơi đến tay người nào, nhưng mặt mũi của chúng ta đã mất." Nam nhân áo bào xám bình tĩnh nói: "Chúng ta đứng trước người sau lưng điện hạ, ngay cả chút chuyện này đều làm không xong... Kiếm Hồ cung và Tiểu Vô Lượng sơn, về sau nên tự xử thế nào?"
"Tô Khổ, nơi này là địa giới của Thục Sơn, không dễ gây chuyện." Nam nhân giẫm trên huyền kiếm, nhẹ nhàng hít một hơi. Luận vai vế, hắn chỉ thấp hơn Tô Khổ phân nửa, giữa đôi bên, đều là Chấp pháp trưởng lão của Tiểu Vô Lượng sơn và Kiếm Hồ cung; nhưng nếu luận về tu vi, hắn đang ở Đệ Thập cảnh, Tô Khổ đã điểm lên Mệnh Tinh, chênh lệch giữa hai người như khoảng cách giữa mây với bùn.
"Thục Sơn có Thiên Thủ rất lợi hại, người mù khá lợi hại, con bạc cũng tạm được." Tô Khổ thu lại áo bào xám rộng, giọng nói bình thản đến cực điểm, nói: "Trừ ba người bọn họ ra, Thục Sơn còn có người nào?"
Trên Thục Sơn, chỉ có ba người tu hành phá vỡ Đệ Thập cảnh.
Trưởng lão của Tiểu Vô Lượng sơn giẫm trên huyền kiếm, nhíu mày, lắc đầu biên độ động tác rất khẽ. Hắn biết Tô Khổ vừa mới phá vỡ Đệ Thập cảnh, đến Thục Sơn, không coi ai ra gì, mở miệng nhắc nhở: "Tô Khổ, ta và ngươi đều thay Tam điện hạ làm việc, chuyến này cũng không phải để đắc tội Thục Sơn, mà là muốn lôi kéo hợp lưu."
"Hay cho lôi kéo hợp lưu, lôi kéo ai, Thục Sơn?" Nam nhân áo bào xám đi theo phía sau là một đám người, hắn nhướng mày, nhìn nam nhân đạp kiếm, chắp tay sau lưng, hỏi: "Người của Tiểu Vô Lượng sơn các ngươi bị Từ Tàng giết còn chưa đủ nhiều hay sao? Trịnh Kỳ ngươi tự mình đến Thanh Bạch thành đã lấy được đầu họ Từ chưa?"
Chấp pháp trưởng lão của Tiểu Vô Lượng sơn tên là Trịnh Kỳ, sắc mặt căng đến đỏ bừng, tay áo lay động, huyền kiếm tới lui rung động lắc lư. Tất cả đệ tử sau lưng đều nhíu mày, trợn mắt nhìn nhau, từng người tức giận không hề nhẹ, cuối cùng một chữ cũng không nói nên lời.
Tô Khổ cười lạnh một tiếng, ngoảnh mặt làm ngơ.
Hắn men theo khí tức cả một con đường, tìm về phía trước, đi theo phía sau là hai nhóm nhân mã, mơ hồ có một bầu không khí giương cung bạt kiếm.
Con rắn cỏ treo trên cành cây, quay đầu không hề nhìn lại, lạch bạch một tiếng rơi xuống đất, trượt xuống theo núi đá, dấu vết di chuyển, kéo ra một đường màu xám dài thượt.
...
...
"Nơi này cũng từng bùng phát một trận đả đấu, còn kịch liệt và nhanh hơn so với trước đó."
Tô Khổ dừng lại phía trước hai gốc cây khô khổng lồ. Hắn nhìn chăm chú một mũi tên sắt cắm trong thân cây khô, xoắn bắn vào thân cây, mảnh gỗ vụn đã sớm tan thành mây khói, thân chính của đại thụ, hơn phân nửa bộ phận bị ngọn lửa đốt sạch. Hắn chậm rãi thò tay, cầm chặt phần giữa mũi tên sắt, cảm nhận nhiệt độ lạnh buốt, tinh huy chậm rãi tràn lan, lượn lờ tại cổ tay.
Tô Khổ nhắm hai mắt lại, hắn tựa hồ thấy được cảnh của đêm hôm đó.
Nam nhân khoác áo bào xám di chuyển đầu, nhắm mắt tựa như đặt mình trong bóng tối, dùng "ánh mắt" nhắm ngay một tòa núi nhỏ, tương đối xa xôi.
Hắn có thể "nhìn thấy", có người đang ở trên ngọn núi đó, nhíu mũi tên mà đứng, đứng sóng đôi, bắn xuống.
Trên ngọn núi nhỏ đó, có rất nhiều nhân mã lấy tiễn vũ bắn ra, rút khí cụ đao ra theo đó, lao ra như thủy triều, mục tiêu chính là hai gốc cây này... Không, chỉ có một gốc cây, gốc cây đã bị đầu mũi tên tôi hỏa bắn thủng trước đó, cháy sạch không còn hình dáng.
Sau lưng cây đang có một người ẩn núp?
Tô Khổ chậm rãi mở hai mắt ra, hắn ngưng mắt nhìn dấu vết nghịch loạn trên đất, dưới ánh nhìn chăm chú của hai con ngươi tuôn trào tinh huy, một chút vết máu, mặc dù trải qua bốn mươi ngày hong gió, vẫn rõ ràng và nổi bật, có mũi tên phóng tới, xuất phát từ ngọn núi nhỏ kia, tổng cộng bắn ra bốn mũi tên? Năm mũi tên? Điều này không quan trọng... quan trọng là, Tô Khổ nhìn thấy hai mũi tên cách nhau cực xa.