"Năm ta sáu tuổi, Bùi Mân dẫn ta về phủ tướng quân, phu nhân và tướng quân đối xử với ta không tệ, họ nuôi dưỡng ta nên người, dạy ta kiếm thuật, đưa ta đến Thục Sơn."
"Trong phủ tướng quân, Bùi Mân dạy ta kiếm thuật, lên Thục Sơn, Triệu Nhuy dạy ta đạo thuật."
Nói tới đây, nam nhân dừng một chút: "Ta sáu tuổi luyện kiếm, năm mười sáu tuổi vào Thục Sơn, ở trên núi đi theo Triệu Nhuy nhập đạo tu hành, ngôi sao trên trời đến trăm vạn, một viên ta cũng không nhìn vừa mắt, đạo pháp Thục Sơn tích tụ như núi, một quyển ta cũng không muốn đọc. Cho nên bọn họ nói ta ly kinh phản đạo, không tuân thủ quy củ, ta chỉ coi như bọn họ đang đánh rắm, từ trước đến giờ cũng không thèm để ý tới."
"Ta không coi ai ra gì, càng không có quy củ." Giọng nói của Từ Tàng hờ hững, nói: "Kiếm của ta thẳng, đạo lý cũng thẳng, hành tẩu thiên hạ, đạo đức nhân nghĩa ở trên đỉnh đầu ta, ngôi sao cảnh giới ở dưới chân ta. Những người ở nhà tranh Thục Sơn, ta nhìn không ưa, rõ ràng không hiểu, nhưng lại nói đã hiểu, rõ ràng đã hiểu, nhưng lại làm bộ không hiểu."
"Không phải người cùng đường, tự nhiên không đi chung một đường. Thời điểm ta phá tiền tam cảnh, dùng ròng rã bốn năm, có mấy người cười nhạo ta không có thiên tư, đám tài hèn sức mọn trong nhà tranh đó, đương nhiên sẽ không biết, ngày đầu có được tâm pháp, ta đã thấy được mảnh tinh không trên đỉnh đầu. Trong bốn năm không phá cảnh, ta chỉ là đang chọn một ngôi sao có thể vừa mắt thôi."
"Trước khi nhập Thục Sơn, Bùi Mân đích thân đưa ta tới, nói ta là Kiếm Tiên Đại Tùy kế sau ông ấy, toàn bộ Thục Sơn vểnh chân mong chờ, cho ta tài nguyên tốt nhất, ngoại trừ Triệu Nhuy, bọn họ đều không biết ta là người thế nào."
Từ Tàng hời hợt nói: "Ta không thích nhất, chính là nhìn những thánh nhân đó, tự mình nói lễ nghi đạo lý lớn nhất của trời đất bao la ở trong sách. Cho nên tâm pháp, kinh văn những lão nhân Thục Sơn đưa tới, một bộ ta cũng không xem. Ta chỉ xem... quyển sách kia, viết không hay bằng Bùi Mân."
Ông ta liếc Ninh Dịch một cái, nói: "Đây là một thói quen xấu, đừng học ta."
"Sau đó ta phá tan tiền tam cảnh, Triệu Nhuy đã tặng Tế Tuyết của ông ấy cho ta." Từ Tàng nói tới đây, ánh mắt chậm rãi dời đi, nhìn về phía dải vải đen treo ở đầu giường mình.
Trong phòng ánh lửa chập chờn, cửa sổ đóng chặt, gió lạnh bên ngoài như dao, gõ tùng tùng.
Đây là một khách xá tầm thường ở biên cảnh Đại Tùy.
"Sau đó ta đọc lại đạo tàng của Thục Sơn qua một lượt." Từ Tàng cảm khái nói: "Ta phát hiện năm đó lựa chọn không đọc sách thực sự là... quá đúng, những quyển sách đó viết vừa nát vừa vô vị. Bình tâm đọc ròng rã nửa năm, lấy ra một quyển yêu thích duy nhất, vậy mà lại là phản kinh do Triệu Nhuy viết."
Phản kinh...
Ninh Dịch cảm thấy có chút buồn cười.
Từ Tàng cũng cười, thay đổi tư thế, nằm ngả người ra trên chiếc giường nhỏ, nói: "Sau đó Triệu Nhuy chết đi, chết già, hoặc đã đắc đạo thành tiên? Ông ấy là một đạo sĩ, không kém Chu Du là bao, nhưng ông ta không thích giết người, trong quyển phản kinh của ông ta viết, chính là dáng vẻ ông ta muốn sống, nhưng cuối cùng lại không thành."
Từ Tàng nheo mắt, nhỏ giọng nói: "Sau đó ta sống thay ông ta dáng vẻ ông ta muốn sống."
"Sau khi Triệu Nhuy chết, ta xuống Thục Sơn, đến Đại Tùy một chuyến. Bùi Mân là Kiếm Thánh của Đại Tùy, nhưng đệ tử ông ấy tiến cử là một kẻ tầm thường, hạng vô năng, bốn năm mới phá tan tiền tam cảnh, người như vậy, sau khi xuống núi sẽ chỉ làm mất mặt Thục Sơn. Ta lười nói điều gì, cũng không thèm tranh điều gì, Thánh Tử năm ấy đương nhiên trao cho người khác, tên gọi là gì... ta không nhớ, người đó sau cùng đã bị ta một kiếm giết chết rồi."
"Trên Tinh Thần bảng của Đại Tùy liệt ta vào vị thứ ba, ta không để ý hư danh, nhưng có người quan tâm. Bằng hữu của Bùi Mân, kẻ địch của Bùi Mân, bằng hữu của Thục Sơn, kẻ địch của Thục Sơn... còn có bản thân Thục Sơn. Mãi đến sau khi vào đời, ta mới phát hiện, hóa ra phần lớn người trên cõi đời này, đều quan tâm hai chữ danh và lợi."
"Mỗi ngày sẽ có rất nhiều người muốn khiêu chiến với ta, càng có nhiều người muốn giết chết ta." Từ Tàng nhíu nhíu mày, tỏ vẻ không hề gì nói: "Ta nắm giữ Tế Tuyết, chính là nắm giữ phiền phức."
"Dưới uy danh của hai tòa đại sơn Thục Sơn và Bùi Mân, người tới khiêu chiến ta, chỉ được cùng cảnh với ta, không hề bất ngờ... bọn họ đều thua. Đến mức những tên sau khi thua thẹn quá hóa giận, muốn ra tay giết người, bọn họ đều chết hết."
"Chu Du nói không sai, ta chỉ biết giết người." Từ Tàng bình tĩnh nhìn Ninh Dịch, yếu ớt nói: "Bởi vì từ lúc xuống núi đến giờ, chuyện ta vẫn luôn làm, chính là giết người. Câu chuyện của ta thực ra rất đơn giản, hai chữ giết người đã đủ khái quát."
Lò lửa trong phòng chậm rãi nhảy lên.
Hai chữ giết người, từ trong miệng Từ Tàng nói ra, giống như uống trà uống rượu, ăn cơm rồi ngủ vậy, tự nhiên mà lại tùy ý.
Từ lúc ông ta bước vào giang hồ thì đã có từng nhóm từng nhóm người, người trước ngã xuống người sau kế tục, không phải đang giết ông ta thì là đi trên con đường giết ông ta.
Bởi vì Từ Tàng dễ giết.
Sau đó những người này đã sợ, sợ hãi phát hiện ra rằng, quả hồng dễ bóp này thực ra là một sát phôi giấu diếm kiếm thai, không hề dễ giết chết như trong tưởng tượng.
Thế là bọn họ bắt đầu lui, nhưng đã không còn kịp nữa.
Bởi vì Từ Tàng dễ giết.
Từ Tàng nói xong những lời này, cảm thấy có chút mệt mỏi. Ông ta từ đạo miếu Tây Lĩnh, chống đỡ cho tới bây giờ, một lần ngưng kết tinh huy, một lần nữa phá cảnh, bây giờ thần hồn mệt mỏi, cơn buồn ngủ kéo tới.
Từ Tàng phất tay áo, ngáp một cái nói: "Gần như là vậy, còn điều gì muốn hỏi nữa không?"
Trong phòng có hai chiếc giường, Ninh Dịch và Bùi Phiền thành thật ngồi trên một chiếc giường nhỏ khác, nghe Từ Tàng nói chuyện.
Ninh Dịch suy nghĩ một chút, nói đúng sự thật: "Thực ra bọn ta không hề quan tâm câu chuyện của ông."
Từ Tàng liếc mắt, cả giận nói: "Im miệng."
Bùi Phiền nhẹ nhàng nói: "Cha ta đâu."
Từ Tàng trầm mặc một hồi, giọng nói có chút khàn khàn: "Chết rồi."
Bùi Phiền đã đợi rất lâu, nàng vẫn luôn không có cắt ngang Từ Tàng, chỉ là muốn nghe được kết cục liên quan mà mình vẫn luôn chờ đợi trong câu chuyện Từ Tàng kể.
Thế nhưng Từ Tàng không có nói tới Bùi gia.
Cho nên Bùi Phiền mới hỏi.
Sau khi hỏi xong, Bùi Phiền vô cùng ngoan ngoãn ừ một tiếng, nói một câu biết rồi. Sau đó leo vào một mép bên trong giường với động tác đờ đẫn, nhẹ nhàng thổi tắt cây nến.