• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Vô Lượng sơn có chín mươi chín tòa trận pháp.

Trong đêm tối, sơn thể Thánh sơn cao ngất, phát ra tiếng nổ điếc tai, sắc mặt Ninh Dịch bị ánh sáng đột nhiên chiếu rọi đến trắng bệch. Hắn đi theo phía sau lưng Từ Tàng, nhìn nam nhân hắc bào, hướng về giữa thiên địa, chậm rãi giơ tay cầm kiếm.

Sơn chủ Tiểu Vô Lượng sơn đứng ở chỗ cao nhất, râu xám tóc bạc, nhẹ giọng mở miệng.

"Kết trận!"

Tu vi rơi xuống Đệ Tam cảnh, còn đang không ngừng hạ cảnh, không ngừng tản đi tinh huy, Từ Tàng nâng cánh tay phải lên, Tế Tuyết ngang bằng bả vai, nắm chặt vỏ kiếm phong cách cổ xưa đen kịt.

Đệ Tam cảnh vỡ tan.

Đệ Nhị cảnh.

Đệ Nhị cảnh vỡ tan...

Ông ta đang không ngừng mất đi, cuối cùng không còn gì.

Toàn bộ tinh huy tiêu tán.

Từ trong ra ngoài, tay áo tung bay, hắc bào của nam nhân bị kiếm khí lẫm liệt rét lạnh thấu xương xé mở. Ninh Dịch gần như không cách nào nhìn thẳng bóng dáng của Từ Tàng. Hắn đứng dưới chân núi, không nói năng gì, tràn đầy khí thế cô độc.

Cầm kiếm mà đi.

Từ Tàng bắt đầu lên núi, ông ta bước ra bước đầu tiên, hai bên trái phải lập tức dấy lên ánh sáng đột ngột. Nam nhân hắc bào nhìn không chớp mắt, cổ tay cầm kiếm hơi run. Ninh Dịch nhìn thấy hai bên đường núi, ánh lửa của trận pháp bắn ra văng khắp nơi, không kịp điểm lên hoàn toàn, thì đã bị kiếm khí của Từ Tàng nện vỡ nát.

Từ Tàng nhìn thẳng đỉnh núi, ánh mắt của ông ta xuyên qua hết thảy ngăn trở, tất cả trận pháp, cực quang chói mắt, cuối cùng nhắm thẳng vào lão nhân trên đỉnh núi.

Từ Tàng đạp nát hai tòa trận pháp, không vội bước ra bước tiếp theo, mà hơi dừng lại, giọng nói yếu ớt, nhưng vẫn tận lực phóng đại, phóng đại đến mức để cho cả tòa Tiểu Vô Lượng sơn đều có thể nghe thấy.

Câu nói đó là.

"Ninh Dịch, nhìn hiểu chưa?"

Tiểu Vô Lượng sơn đệ tử, ánh mắt liền tụ tập trên người Ninh Dịch, thiếu niên Từ Tàng dẫn tới.

"Tế Tuyết" trên người Từ Tàng là di kiếm của Triệu Nhuy lấy ra từ trong ngực thiếu niên, tiêu chí của Tiểu sư thúc Thục Sơn hành tẩu thiên hạ, đây là một Thánh vật cực kỳ có tính đại biểu.

Người tu hành thời đại trước, biết thanh kiếm kia đối với Từ Tàng mà nói ý vị như thế nào.

Từ Tàng dẫn theo thiếu niên này, đến Tiểu Vô Lượng sơn, không chỉ là một loại khiêu khích, cũng là một loại dạy bảo.

Ông ta muốn dạy Ninh Dịch giết người thế nào.

Đây là bài giảng cuối cùng của ông ta.

Ninh Dịch nín thở, nhìn chằm chằm vào Tế Tuyết, không dám bỏ qua bất kỳ một chi tiết nào.

Trong lòng hắn dâng lên sự chua xót như thủy triều, thân thể Từ Tàng đã hơi run rẩy, sau khi tinh huy tan hết, thân thể người tu hành đã không còn sự chống đỡ, kiếm chiêu cường hãn hơn nữa, đều đang tiêu hao sinh mệnh.

Nhưng giọng nói của Từ Tàng lại ổn định vô cùng, nói: "Tiếp theo đây, phải nhớ kỹ."

Từ Tàng bước ra bước thứ hai, trận pháp hai bên đường núi ầm ầm mãnh liệt. Người lên núi mặt không biểu cảm, cầm kiếm nện xuống, trận pháp vỡ tan, núi đá thông mở. Thiếu niên đi theo phía sau nam nhân hắc bào, tốc độ của Từ Tàng trước sau thong thả, dốc tận khả năng làm cho mỗi một kiếm đều rơi vào trong mắt Ninh Dịch.

Ninh Dịch nhìn thấy từng đạo kiếm ảnh, lướt qua trước mắt, chém bổ trận pháp, trận pháp vỡ tan, rơi vào núi đá, núi đá sụp đổ, thần cản giết thần, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Thế nhân đều nói Từ Tàng là một người giết thí bất sát.

Nhưng kiếm khí của ông ta không mảy may mang theo chút lệ khí.

Ông ta bình tĩnh mà lại ôn hòa dùng kiếm bổ ra mọi sự vật cản đường, bất luận là đá, thảo mộc, trận pháp, hay là mạng người.

Đường lớn như trời xanh, dưới trời xanh, giữa thế tục, vô số gông xiềng trói buộc lấy mỗi một sinh linh, bất luận muốn làm gì, đều có quy tắc tương ứng, thế này không được, thế kia cũng không được.

Đủ loại như vậy, bó tay bó chân.

Nhưng thực ra, trên đời này có rất nhiều con đường.

Chỉ cần kiếm của ngươi đủ sắc bén, đi thẳng một đường, bổ mọi ngăn trở, không được dao động, ngươi sẽ có thể đạt đến bờ bên kia.

Từ Tàng không hề phải là một người giết thí bất sát.

Ông ta chỉ là đi một đường thẳng tắp, bổ mọi quy củ và quy tắc ngăn cản trước mặt mình.

Như thế.

Âm thanh ở Tiểu Vô Lượng sơn ầm ầm mãnh liệt, từng đạo trận pháp, theo bước chân Từ Tàng, nhanh chóng phát động, nhưng tốc độ của kiếm khí nhanh hơn trận pháp, kiếm khí tràn đầy và hùng hậu, đạp nát hai bên đường núi, con đường Từ Tàng đi qua, hai bên giống như bị cự nhân giẫm qua, đá vụn lởm chởm.

Tiểu Vô Lượng sơn hoàn toàn bùng sáng, hỏa diễm bắt đầu dập tắt từ chân núi.

Từ Tàng đạp phá một tòa lại một tòa trận pháp, phía sau ông ta một mảnh hắc ám, núi ánh sáng phía trước, không ngừng bị dặp tắt đẩy lùi, duy trì liên tục mà ổn định.

Cho đến khi mọi ánh sáng đều bị nghiền nát, Tiểu Vô Lượng sơn đệ tử bắt đầu kết trận đến, Bắc Đẩu kiếm trận, Bát Phương kiếm trận, Tịch Diệt đao trận, Đại Diễn kiếm trận... Một tòa một tòa chen chúc mà đến, Từ Tàng chỉ có một kiếm.

Những thứ cản đường này, tất cả đều bị bổ vỡ nát, vỡ tan, sau đó cùng mất đi theo kiếm khí của Từ Tàng.

Khi những trận pháp vô chủ phía dưới sơn môn bị Từ Tàng một kiếm chém nát, Tiểu Vô Lượng sơn đệ tử vẫn có thể duy trì chiến ý, trên cao nhìn xuống hai đạo thân ảnh một lớn một nhỏ xông lên núi, sau đó chờ đợi sau khi nam nhân này kiệt lực, bị kiếm trận và đao trận chen chúc đến bao phủ... Thế là sự không yên ổn của tối nay, trôi qua như vậy.

Nếu là như vậy, vậy thì trên Tiểu Vô Lượng sơn, sẽ chỉ có một người đổ máu.

Thế nhưng thiếu niên ngây thơ theo cùng Từ Tàng xông lên núi kia, lại đang nghiêm túc ghi nhớ và học thuộc chiêu kiếm của Từ Tàng, hoàn toàn không quan tâm đến an nguy sinh tử của bản thân... Sau khi Từ Tàng phá vỡ đại bộ phận kiếm trận, những đệ tử của Tiểu Vô Lượng sơn này có chút luống cuống, tốc độ bước đi của Từ Tàng vẫn không thay đổi, tốc độ phá vỡ trận pháp thậm chí còn trở nên nhanh hơn.

Thiếu niên kia liên tiếp gật đầu, tốc độ ghi nhớ và học thuộc chiêu kiếm cũng càng lúc càng nhanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK