• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian bay lượn trên bầu trời cũng không lâu là bao.

Sau khi cuộc nói chuyện giữa Chu Du và Từ Tàng kết thúc, cung chủ Tử Tiêu cung trẻ tuổi ngậm miệng lại, suy nghĩ một số chuyện hỗn tạp, ánh mắt mang vẻ đăm chiêu lại phức tạp.

Chu Du có khuôn mặt rất đẹp, loại đẹp nam sinh nữ tướng, nhưng không lộ vẻ ôn nhu của nữ, bởi vì hắn có một đôi mày kiếm, thường ngày giãn ra, dù cho không cần kiếm, cũng có bảy phần Kiếm Tiên xuất trần.

Hai người Chu Du và Từ Tàng đứng chung một chỗ, một cả người tiên khí, một bám đầy thế tục, không nghi ngờ chút nào... người trước càng xứng với danh xưng "Kiếm Tiên" hơn.

Từ Tàng nhìn ấn đường Chu Du hơi nhíu lên, ngưng kết, chỉ cảm thấy thú vị. Trong những năm ở quá khứ, ông ta hầu như chưa từng thấy qua vị thiên tài đạo thai này lộ ra thần sắc như vậy.

Lúc Chu Du suy nghĩ về đạo pháp và tu hành, sắc mặt chưa bao giờ lộ vẻ vướng bận.

Từ Tàng lười biếng thay đổi tư thế, ông ta rất tò mò, sau khi biết Ninh Dịch là một cái động không đáy, Đạo Tông đứng sau Chu Du, lẽ còn muốn bồi dưỡng hắn sao?

Cuộc nói chuyện giữa hai người diễn ra cả một đoạn đường.

Trận pháp cách âm bên cạnh Ninh Dịch cũng theo đó giải trừ.

Thiếu niên hai tay đặt trên lưng điểu, tóc đen đầy đầu bị gió to thổi bay ngược về phía sau, hồn nhiên không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, sắc mặt hắn có chút đỏ ửng, tim đập dồn trong lồng ngực, giữa bầu không khí rừng rực trên không càng ngày càng nóng.

Ninh Dịch chợt nghe một tiếng "này".

Hắn ngẩng đầu có chút ngẩn ngơ, một chùm sáng màu xanh thăm thẳm bay lượn tới, "phù phù" gõ vào trán mình, chấn động Ninh Dịch lắc lư một thoáng, nhưng cũng không cảm thấy đau đớn chút nào.

Ninh Dịch đưa tay ra sờ, nhiệt độ giữa trán mang một chút hơi nước ẩm ướt, chùm sáng màu xanh thăm thẳm lượn lờ tan ra, xoay quanh mình trên lưng điểu cấp tốc bay lượn, không hề tán đi, giữa hơi nước, từng văn tự giống như nòng nọc chậm rãi ngưng hình, hiện ra, lượn lờ vòng thành một bức tường, nhấp nhô lên xuống giữa não hải.

Tầm mắt trước mắt Ninh Dịch có chút mơ hồ, hắn ngẩng đầu nhìn đi, thấy Từ Tàng hắc y xoay người lại, ngồi trên đại điểu cười với mình, điều duy nhất rõ ràng trong tầm mắt là nửa thân thể đạo sĩ tuấn mỹ quay lưng lại với mình.

Chu Du nhẹ giọng nói: "Đây là Tử Huyền tâm pháp của Tử Tiêu cung ta, tâm pháp tu hành trước Thập Cảnh, các Đại Thánh sơn cách biệt không nhiều, nhưng chỉ có Tử Huyền tâm pháp nhập đạo dễ nhất, môn đồ nội môn Đạo Tông, tu hành Tử Huyền tâm pháp, đa số có thể bước lên con đường tu hành."

Hắn dừng một chút, nói: "Cho ngươi, chỉ có tiền tam cảnh."

Ninh Dịch có chút ngạc nhiên, hắn đưa tay sờ, những chữ nhỏ của hơi nước mịt mờ liền ôn nhu phá tản, ngay sau đó một lần nữa ngưng hình. Giọng nói của Chu Du lại một lần nữa truyền đến: "Đây là Tử Huyền đan."

Ninh Dịch nghe thấy tiếng xào xào, cung chủ Tử Tiêu cung đứng trên lưng điểu, mở túi bên hông của mình ra, trong phút chốc tinh huy rơi xuống, ánh trăng lượn lờ, từng chùm sáng màu tím sặc sỡ từ trong túi bay lượn ra, xoay quanh Ninh Dịch.

Ninh Dịch ngồi xếp bằng trên lưng điểu đỏ rực lửa, tựa như đặt mình giữa trung tâm ngân hà, trước người sau người là vô số ngôi sao thu nhỏ, giống như hạt bụi.

Giọng nói của Từ Tàng mang theo chút cảm khái: "Chậc chậc... Đạo Tông thật đúng là rất bạo tay, nào có ai phá tiền tam cảnh cần Tử Huyền đan đâu? Chỗ Tử Huyền đan này, e rằng chuẩn bị cho đại sư huynh Tử Tiêu cung lúc phá Đệ Cửu cảnh thì phải?"

Chu Du liếc Từ Tàng một cái, không để ý tới ông ta.

Từ Tàng nhíu mày, nói tiếp: "Thánh Tử của các Đại Thánh sơn hiện tại đều là Đệ Bát cảnh, lẽ nào Tử Tiêu cung ngươi muốn mạnh hơn một bước? Ta không tin."

Chu Du nhìn Ninh Dịch, bình tĩnh nói: "Chỗ đan dược này, ngươi cứ ăn thoải mái."

Hắn muốn thử thăm dò "động không đáy" trong miệng Từ Tàng, rốt cuộc có thể ăn được bao nhiêu.

Trên con đường tu hành, linh dược tiên đan, thiên tài nào không dựa vào tài nguyên? Mỗi ngày khoanh chân ngồi quay mặt vào tường có thể phá tan Thập Cảnh, cứ thế đốt cháy Mệnh Tinh, mới là chuyện đáng cười.

Có thể ăn là một chuyện bình thường.

Đáy lòng Chu Du rõ hơn ai hết, bản thân có thể trưởng thành đến bước này, Đạo Tông đã hao tốn tài nguyên cùng tâm huyết to lớn để giúp thúc đẩy.

So với tiêu hao tài nguyên, trên con đường tu hành, còn có những chuyện khác càng khiến người ta đau đầu, thậm chí lòng sinh sợ hãi.

Nếu như Ninh Dịch chỉ cần ăn đủ tài nguyên, sẽ có thể trở thành bản thân kế tiếp, vậy thì... Chu Du nguyện ý thúc đẩy hắn một phen.

"Ở đây có một ngàn viên Tử Huyền đan." Chu Du xoay người lại, chậm rãi ngồi xuống, nhìn chăm chú vào Ninh Dịch, nói: "Không phải sợ đốt cháy giai đoạn, chỉ cần ngươi ở nơi này phá vào tiền tam cảnh, nguyện ý tiến nhập Đạo Tông, ta giúp ngươi củng cố nền tảng, bồi bản cố nguyên, từ nay về sau... tài nguyên trước Thập Cảnh cần, Đạo Tông ta đều bao tất."

Ninh Dịch môi hơi khô khốc.

"Những thứ này đều cho ta?"

Chu Du gật đầu, mềm mỏng nói: "Bất luận ngươi có nguyện ý bái nhập Đạo Tông hay không."

Giọng của Ninh Dịch khàn khàn nói: "Vậy ta... bây giờ?"

Chu Du mỉm cười giơ tay ra hiệu.

Từ Tàng ở một bên ôm ấp trường kiếm, chậc chậc nói: "Một ngàn viên Tử Huyền đan, đưa cho một người không có tu hành đi phá tan tiền tam cảnh, đây thật đúng là một kiệt tác to lớn. Lúc ngươi dùng đến Tử Huyền đan, đã phá hậu tam cảnh rồi nhỉ?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK