"Đại Tùy là chủ nhân của mảnh đại lục này, bất luận Linh Sơn Đông Thổ hay Đạo Tông Tây Lĩnh, bất kỳ một toà Thánh địa, Thánh sơn nào, mang ra đặt chung một chỗ, nói theo một mức độ nào đó, tất cả đều là thần dưới trướng Đại Tùy."
"Đạo Tông, Phật Môn ở địa vực xa xôi, đường xa cách trở, bởi vì một nguyên nhân cuồng nhiệt nào đó, không bị sự quản hạt trói buộc quá mức của hoàng triều Đại Tùy, nhưng ở nội cảnh Trung Châu... các Thánh sơn khác, hành sự không được tự do như vậy." Từ Tàng nói tới đây, hơi dừng một thoáng, nói: "Chú ý, ta nói là không được tự do như vậy, luật pháp của hoàng triều Đại Tùy tuy rõ ràng rằng cấm giết người phóng hỏa, hơn nữa còn nói giết người đền mạng... nhưng trong thế giới của người tu hành, nếu như kiếm của ngươi đủ nhanh, nắm đấm đủ ngạnh, hậu thuẫn đủ lớn, giết người không cần cân nhắc luật pháp." Từ Tàng bình tĩnh nói: "Tự do ở nơi này, không chỉ nói đến tự do cá nhân, mà còn là của cả toàn Thánh sơn. Đạo Tông có thể nâng đỡ một người bình thường không có gì lạ trong nội cảnh Tây Lĩnh, đẩy hắn đến vị trí chí cao vô thượng dễ dàng cực kỳ, thậm chí lúc tiến vào hoàng triều Đại Tùy tiếp nhận tẩy lễ, hắn còn ngang hàng với hoàng đế, chỉ là thấp hơn một chút."
"Thế nhưng những Thánh sơn khác không có loại quyền lực này."
Mới sáng sớm thức dậy, Từ Tàng đã thu dọn xong đồ đạc. Ngoại trừ bọc kỹ Tế Tuyết, ông ta còn tìm chủ quán mua ba bộ đại bào màu đen mới tinh, thuê hai con ngựa. Nơi giáp giới giữa Tây Lĩnh và Đại Tùy, bão cát rất lớn, bình nguyên và hoang mạc nối liền, một số đoạn đường không dễ cưỡi ngựa, ba người dắt hai con ngựa, gian nan đi giữa đại mạc cát vàng. Túi của Ninh Dịch treo trên ngựa, một lớp vải đen hiện ra bóng loáng. Chân nha đầu bị chút thương tích, nằm nhoài trên lưng ngựa. Ba người giữa thần sắc mệt mỏi mang theo vẻ phấn khởi... giống như một loại hình thương nhân vân du nào đó có thể mang lại lợi ích to lớn.
"Tây Lĩnh có thể thờ phụng Đạo Tông, Đông Thổ có thể thờ phụng Linh Sơn." Từ Tàng mỉm cười nói: "Thế nhưng nội cảnh Trung Châu, những phàm nhân hay Thánh sơn kia, bọn họ không thể có tín ngưỡng. Nói cách khác... bọn họ chỉ có thể."
"Hoàng đế." Ninh Dịch bỏ bớt đi một động từ mẫn cảm nào đó, hắn cau mày nói: "Hoàng đế không cho phép trong tầm mắt của mình, xuất hiện biến số uy hiếp hoàng quyền của mình."
"Đúng vậy... Bởi vì Đạo Tông và Linh Sơn quá xa, cho nên bọn họ sống sót." Từ Tàng nhẹ nhàng cảm khái nói: "Đây là một chuyện đáng để cân nhắc, ta không tiện phát biểu quá nhiều ngôn luận, cho nên những lời này nói tới đây thôi."
Ninh Dịch tương đối tán thành gật đầu.
"Tính từ trường thành Tây Cảnh Đại Tùy, thẳng tắp một đường kéo đến Đông Cảnh, hai vị tướng quân thế gia trấn thủ biên quan, trung gian chênh lệch ba vạn sáu ngàn dặm." Từ Tàng quay đầu lại, nhìn thiếu niên vỗ vỗ mông ngựa, nửa người căng thẳng phía sau, nghiêm túc nói: "Đại Tùy rất lớn, thật sự rất lớn."
"Lúc Cao Tổ hoàng đế khai quốc, ép Yêu Tộc đến đầu bên kia Đảo Huyền hảo bắc cảnh, ông ấy được cho là một vĩ nhân gần như ngang hàng với thần linh, vốn nên lưu truyền vĩnh viễn, vẫn luôn thống trị đế quốc này." Lúc Từ Tàng nói đến lịch sử cổ xưa, chân mày nhíu lại, nói: "Nguyên nhân không xác định... có lẽ là do duyên cớ muốn gia cố trận pháp của Đảo Huyền hải? Không chỉ có Cao Tổ, rất nhiều tồn tại cường đại đều lần lượt chết đi. Huyết thống hoàng thất Đại Tùy vô cùng mạnh, hoàng đế đời đầu bị hoài nghi là người tu hành cấp bậc Bất Hủ, ông lưu lại huyết mạch cường đại, để họ tiếp tục thống trị đại lục này, tính trước tới sau, không ai đếm rõ bao nhiêu năm, tính sau tới trước... ta cho rằng có thể không bao lâu."
"Gia cố trận pháp, cho nên chết đi?" Ninh Dịch nghĩ thầm cái cớ như vậy đúng là không có gì mới mẻ ở trong sách, không chỉ quen mắt, mà còn chướng mắt, thế là lắc lắc đầu, nói: "Ông nói hoàng đế đời đầu của Đại Tùy là một vị Bất Hủ... Bất Hủ là gì?"
"Ta chưa từng nói hoàng đế Đại Tùy là một người tu hành đã đạt đến cấp bậc Bất Hủ, ta chỉ muốn nói ông ta không nên dễ dàng chết đi như vậy... Tuy rằng lúc vị hoàng đế đó tại Đảo Huyền hải đã tự mình đánh chết hai người tu hành Yêu Tộc cấp bậc Bất Hủ, nhưng dựa vào sử sách ghi chép, bản thân hoàng đế đời đầu từng nói, ông ta không phải là Bất Hủ." Từ Tàng ngữ khí ngưng trọng một ít, nói: "Còn về Bất Hủ ngươi muốn hỏi... là một loại cảnh giới tu hành, cảnh giới tu hành cao nhất."
"Hết thảy tu hành là vì khiến người ta biến thành không phải người."
"Giun dế ngẩng đầu, thấy được tinh không, ngôi sao vĩnh hằng bất diệt trên đỉnh đầu, trong lòng mong mỏi, cho nên bọn họ cũng muốn trở thành một ngôi sao trong số đó."
"Tất cả mọi người đều sẽ chết, nhưng mà có một vài người không muốn chết, cho nên bọn họ muốn sống mãi."
"Người đều sẽ chết, nếu như cực ít người, thành công trên con đường bất tử, bọn họ cuối cùng đứng trên tinh không, trở thành một ngôi sao chói mắt nào đó, đạt được sự sống vĩnh hằng... Bọn họ vẫn tính là người sao?"
Ninh Dịch nhếch môi, muốn nói lại thôi.
Hắn có vài vấn đề muốn hỏi, nhưng nhịn lại.
Hắn chỉ nặng nề trả lời: "Người sẽ không chết, hẳn không tính là người."
"Đương nhiên không phải người, là thần." Từ Tàng liếc hắn một cái, không hề mang lòng kính nể, trái lại uể oải nói có tính chất đối phó: "Ừm... đây chính là Bất Hủ."