Hai chữ tạ ơn rơi vào tai Ninh Dịch, làm cho thiếu niên trầm mặc một hồi.
Trong thời gian ngắn, Ninh Dịch vậy mà không biết nên nói gì.
Tạ ơn?
Tạ ơn... Tạ ơn cái quái gì?
Biểu cảm của Ninh Dịch có chút phức tạp, hắn nhìn buồng xe, từ đầu đến cuối, vị Tam hoàng tử kia đều không có xuống xe, chỉ có lúc thò đầu thưởng thức Từ Thanh Diễm xinh đẹp mỹ miều, ngẩn ra non nửa khắc như vậy.
Ngay từ lúc nhìn thấy Lý Bạch Lân, Ninh Dịch đã không thích vị Tam hoàng tử điện hạ danh môn chính thống của hoàng thất Đại Tùy này.
Trong mắt Lý Bạch Lân có rất nhiều thứ, Ninh Dịch có thể nhìn ra được.
Trên thế giới này, đen chính là đen, trắng chính là trắng; muốn là muốn, không muốn là không muốn; che giấu vĩnh viễn chỉ có thể che giấu, chứ không cách nào che giấu nội tại, loại người Ninh Dịch không thích nhất, chính là người dối trá.
Trong mắt Tam hoàng tử có rất nhiều thứ, duy chỉ không có thành khẩn.
Lời hắn nói rất ít, mục đích lại rất rõ ràng.
Ân uy tịnh thi, chèn ép bản thân, sau đó buông tha bản thân, để cho mình lòng mang cảm kích, mang ơn.
Ninh Dịch thở dài, nghĩ thầm sách lược này của hoàng thất Đại Tùy, hẳn là lần nào cũng đúng trong phạm vi ba vạn sáu ngàn dặm?
Bản thân coi như là gánh tội thay người chặn hàng cuối cùng, ân tình này không tạ cũng phải tạ.
Hắn nhìn Tam hoàng tử, nghiêm túc nói hai chữ.
"Tạ ơn."
Sự tình đương nhiên không có chấm dứt.
Đây hẳn không phải là thái độ mà một thảo dân đối đãi với hoàng tử Đại Tùy, Ninh Dịch không mang lòng kính sợ, người tu hành của Tiểu Vô Lượng sơn đã chuẩn bị rút kiếm, giáo huấn tiểu tử này một phen, nhưng mà Tam hoàng tử trong buồng xe tựa hồ cũng không để ý đến những thứ lễ nghi này.
Lý Bạch Lân gõ buồng xe, âm thanh rất nhỏ, làm cho người của Tiểu Vô Lượng sơn kiềm chế xung động rút kiếm.
"Dẫn Từ cô nương tới..."
Ninh Dịch nhìn Tô Khổ mặc áo bào xám rộng lớn chậm rãi tiến lên, cúi đầu, nhìn ánh mắt trong veo của Từ Thanh Diễm, cười vỗ vỗ vai nữ hài, khẽ nói: "Đi thôi."
Từ Thanh Diễm nhẹ nhàng ừ một tiếng...
Tại thời điểm sau cùng, nữ hài thấp mở miệng không thể nghe thấy: "Bảo trọng."
Ninh Dịch ôn hòa cười cười.
Tô Khổ dẫn Từ Thanh Diễm lên một buồng xe khác, sau khi nữ hài leo lên buồng xe, Ninh Dịch nhíu mày, hắn nhìn vị Đại tu hành giả của Kiếm Hồ cung, đứng bên cạnh buồng xe hồi lâu, ngón tay bấm niệm pháp quyết, tựa hồ bày ra trận pháp gì đó.
Hẳn là trận pháp cách âm?
Xa phu của buồng xe ngựa cầm dây cương lên, chuẩn bị xuất phát.
Tam hoàng tử rõ ràng cũng đã mất đi hứng thú, hắn khẽ nói: "Đi đi... Để lại cho hắn một bài học."
Chấp pháp trưởng lão Trịnh Kỳ của Tiểu Vô Lượng sơn tháp tùng ở một bên, khẽ gật đầu, hiểu ý của Tam điện hạ, ánh mắt ông ta đảo qua đệ tử sau lưng, lập tức có một vị chấp pháp đệ tử nội môn vừa mới bước vào trung cảnh đối mắt, khẽ gật đầu.
Hai cỗ xe ngựa bắt đầu lên đường một trước một sau, Tam hoàng tử chậm rãi vén rèm xe lên, dự định liếc nhìn thiếu niên tên "Ninh Dịch" kia, sẽ bị giáo huấn thành bộ dáng ra sao.
Lý Bạch Lân sẽ không ra tay, Ninh Dịch nói mình là Thục Sơn đệ tử, mình sư thúc Thục Sơn tương lai cũng không thể bởi vì một chút chuyện nhỏ mà ra tay trừng phạt được... Mà nói trắng ra hơn nữa, thế giới của hai người khác nhau trời vực, Lý Bạch Lân quý tại hoàng thất Đại Tùy, Ninh Dịch chỉ là một cái mạng thảo dân ti tiện, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, sau ngày hôm nay, sẽ không nhìn thấy mặt nhau nữa.
Lý Bạch Lân sắc mặt trắng bệch, thoạt nhìn thân thể ốm yếu, nhưng thật ra là người tu hành giấu kín cảnh giới tu hành đã lâu, huyết thống hoàng thất Đại Tùy vẫn luôn truyền thừa vô cùng tốt, cảnh giới của hắn tương đối cao. Một nhân vật muốn cầm chặt Tế Tuyết, sao có thể không có tu vi xứng đôi Tiểu sư thúc Thục Sơn?
Chỉ có điều, Lý Bạch Lân từ trước đến nay yếu thế, Ám Tông của Thục Sơn, các Đại Thánh sơn bao gồm ghi chép hoàng thất, hắn đều không có chiến tích xuất thủ.
Hắn đã sớm nhìn ra Ninh Dịch chẳng qua chỉ là một người tu hành Đệ Nhị cảnh sơ cấp, luận Hồn Hải luận Tinh Hồ, chẳng qua đều chỉ là cái bao cỏ. Đoàn người này của mình, người của Tiểu Vô Lượng sơn, người đi theo sau Trịnh Kỳ, ít nhất cũng là người tu hành Đệ Tứ cảnh trung cảnh, chỉ cần một kiếm, nhẹ thì khiến hắn nằm hơn mười ngày nửa tháng, gãy đi ba bốn khúc xương sườn, nặng thì phế đi tu vi, không còn ý nghĩ tu hành nữa.
Coi như là... sự trừng phạt đi quá giới hạn, sự trị tội bất kính.
Tuy nhiên hắn lại nhìn thấy cảnh tượng mà bản thân không tưởng được.
...
...
Tiểu Vô Lượng sơn đệ tử đã Đệ Tứ cảnh tu vi, chỉ một ánh mắt giao thoa với Trịnh Kỳ đã rút kiếm ra, hắn giơ cánh tay vỗ về phía bả vai mình, một thanh trường kiếm tối tăm mờ mịt bỗng nhiên phá bào mà ra, thân thể lướt về phía trước, khí cụ kiếm theo đó bổ xuống.
Tiểu Vô Lượng sơn đệ tử một tay nắm lấy chuôi kiếm, bắt đầu chạy băng băng không hề báo hiệu, mục tiêu chính là thiếu niên đứng ở cửa chùa Cảm Nghiệp tự.
Ninh Dịch mặt không biểu cảm, trong tưởng tượng của hắn, lúc này mới hẳn là cảnh tượng chào hỏi chính xác, hắn gật đầu với vị Tiểu Vô Lượng sơn đệ tử vội xông đến, mũi chân Ninh Dịch đá chóp ô của ô kiếm, ngã người ra sau, trường kiếm màu xám phóng ngang ra, sát hai gò má thiếu niên, cắt tách hai con sư tử bằng đá chặn ngang.
Đá vụn văng tung tóe, Tiểu Vô Lượng sơn đệ tử ánh mắt ngưng tụ tại dưới người mình, thiếu niên đó có tốc độ phản ứng cực nhanh, vậy mà tránh được một kiếm của bản thân?
Tinh huy bạo động, hai chân hắn đạp đất, đứng thẳng trung bình tấn, một kiếm chém đứng!
Ninh Dịch đã nhắm hai mắt lại, lắng nghe tiếng gió rừng rực trong không khí.
Hắn cũng không hề vội vã dùng đến ô kiếm, bởi vì kiếm thế Từ Tàng dạy cho mình, từng chiêu đều là thủ đoạn giết người. Tam hoàng tử muốn giáo huấn mình, sợ e chỉ muốn đánh gãy hai khúc xương của mình, nếu như giờ phút này mình giết vị Tiểu Vô Lượng sơn đệ tử này, thực sự chọc tới hoàng thất Đại Tùy, phiền toái sẽ không đơn giản như vậy.
Ô kiếm cũng không hề chuyển xuất mũi kiếm, Ninh Dịch thân như cá chạch, nằm đất như rồng, số lượng tinh huy của Đệ Nhị cảnh tuy rằng thưa thớt, nhưng so với vị Tiểu Vô Lượng sơn đệ tử Đệ Tứ cảnh này phải linh hoạt hơn rất nhiều, bám trụ lòng bàn chân, cả người như chuồn chuồn lướt nước, lướt đi về phía trước, lướt qua dưới thân vị đệ tử kia, kiếm khí bay tán loạn, ngưỡng cửa Cảm Nghiệp tự bị một kiếm chém thành hai nửa.