• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đó Từ Tàng đã phá vỡ mọi trận pháp.

Có người kết trận đi giết.

Sau đó tất cả đều chết.

Lại là một nhóm...

Vẫn như thế.

Ánh lửa của cả tòa Tiểu Vô Lượng sơn đều dập tắt, chỉ còn lại quang mang của nam nhân hắc bào cùng thiếu niên, sau đó giọng nói yếu ớt.

Từ Tàng hỏi: "Đều nhớ kỹ rồi chưa?"

Ninh Dịch nói: "Đều nhớ kỹ."

Hai người đã lên tới đỉnh núi.

Phía sau lưng Từ Tàng và Ninh Dịch, thi thể ngã rạp, tính mạng của hàng trăm Tiểu Vô Lượng sơn đệ chôn cất tại nơi đây, người tu hành của Chấp Pháp điện đặc biệt nhiều.

Đây là một tràng diện tanh mùi múi, nhưng hai người trong cuộc này sắc mặt đều không chút thay đổi.

Từ Tàng sớm đã nhìn quen loại tình cảnh này.

Trong mắt Ninh Dịch, chỉ có Tế Tuyết kia.

Hắn biết, Từ Tàng còn một kiếm chưa xuất ra.

Tiểu Vô Lượng sơn đệ tử không tiếp tục tiến đến, trên đỉnh núi có một lão nhân, ngăn trở cái chết vô vị.

Cảnh giới của Từ Tàng đã hạ đến không thể hạ tiếp, nhưng sát lực lại không thấy suy yếu, nhiều mạng người hơn lấp kín, nghênh đón chẳng qua cũng bị diệt sau một kiếm.

Khí tức trận pháp nghiền nát, tinh huy nghịch loạn lưu chuyển rối loạn, khiến cho đỉnh núi trở nên khô hanh, cỏ dại màu trắng sương, tốc độ héo rụi mắt thường có thể nhìn thấy.

Sơn chủ Tiểu Vô Lượng sơn đứng ngay bên ngoài Từ Tàng ba thước.

Ba thước chính là một kiếm.

Vị lão nhân này tướng mạo mang theo sát khí cực kỳ lăng liệt, cho dù tuổi tác đã lớn, vẫn có thể nhìn ra tính nết năm đó, tuyệt nhiên khác biệt với Liễu Thập của Kiếm Hồ cung, hiển nhiên là hạng kiên nghị sát phạt quả quyết.

"Tiểu Vô Lượng sơn có một vị sơn chủ như ông... thật sự là vô cùng xui xẻo." Từ Tàng cười cười, nhìn lão nhân, nói: "Đêm nay chỉ cần một người đổ máu, người đó không nên là Phúc Hải, cũng không nên là những người vừa mới ngã dưới kiếm của ta kia."

Giọng nói giữa hai người tựa như ngưng kết.

Đứng trên sơn môn, trưởng lão khống chế phi kiếm, khẩn trương hòa giải, nhưng lại giữ một khoảng cách tại ngoài năm mươi trượng, Tiểu Vô Lượng đệ tử không nghe thấy đối thoại của hai người.

Nhưng mà Ninh Dịch có thể.

"Chỉ cần ông tới lĩnh một kiếm, vậy thì bọn họ đều không cần chết." Từ Tàng giễu cợt nói: "Nhưng mà ông không dám, ông sợ, ông muốn để những người kia giúp ông tiêu hao một ít kiếm khí, để tiện cho ông có thêm một ít khả năng sống sót."

"Ông chưa bao giờ quan tâm đến mạng của bọn họ, cái gọi là đoàn kết của Tiểu Vô Lượng sơn... chẳng qua chỉ là thủ đoạn lôi kéo lòng người, bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, hoang đường vô căn cứ."

Sơn chủ Tiểu Vô Lượng sơn trầm mặc một lát, rồi bình tĩnh đáp lại: "Từ Tàng... nếu như ngươi giải tán tu vi, không tìm đến Tiểu Vô Lượng sơn ta, mà tìm một nơi rừng núi hoang vắng, nằm qua đêm, vậy thì đêm nay sẽ không có bất kỳ người nào đổ máu."

Từ Tàng cười lạnh một tiếng.

"Nếu như đêm đó của mười năm trước, ông không đi tìm Bùi Mân, mà tìm một nơi rừng núi hoang vắng, nằm qua đêm, vậy thì đêm nay cũng sẽ không có bất kỳ người nào đổ máu." Giọng của Từ Tàng mang vẻ coi thường, khàn khàn nói: "Kẻ cường quyền e ngại cường quyền cao hơn, các ngươi luôn quy chụp nguyên nhân không công bằng cho người khác... Đến lúc thanh toán, bây giờ bắt đầu sợ rồi?"

Tiểu Vô Lượng sơn chủ hít sâu một hơi, thành khẩn nói: "Tối nay ngươi giết hơn hai trăm mạng người của Tiểu Vô Lượng sơn, Kiếm Hồ cung chỉ bỏ ra hai mạng, Từ Tàng... Chúng ta cứ thế bỏ qua, ta sẽ đưa ra thành ý ngang Kiếm Hồ cung, tỏ ý áy náy, thế nào?"

Từ Tàng giật mình.

Sau đó ông ta nở nụ cười.

Ninh Dịch chưa từng thấy Từ Tàng cười to thất thố như vậy, cả tòa Tiểu Vô Lượng sơn đều có thể nghe thấy tiếng cười khàn khàn của ông ta.

Sơn chủ Tiểu Vô Lượng sơn sắc mặt cũng không tốt.

Đã chết hơn hai trăm vị đệ tử, nhưng ông ta vẫn nhìn không ra độ sâu cạn của tu vi Từ Tàng, càng không biết kiếm khí liên tục không ngừng của Từ Tàng từ đâu mà đến.

Ông ta chỉ biết, qua tối nay, Từ Tàng sẽ là một người chết.

Ông ta nguyện ý đáp ứng mọi yêu cầu của Từ Tàng, chỉ chờ qua tối nay.

Tiếng cười ngừng lại.

Từ Tàng nhìn Tiểu Vô Lượng sơn chủ, cười ra cả nước mắt, vỗ vỗ vai Ninh Dịch, nhẹ giọng mà ôn nhu nói với Tiểu Vô Lượng sơn chủ: "Ta chỉ muốn một vật."

Ninh Dịch tập trung tinh thần, chờ đợi giờ khắc này đã lâu.

Sơn chủ Tiểu Vô Lượng sơn từ đầu tới cuối vẫn luôn tập trung tinh thần, bỗng nhiên trước mắt lóe lên một bóng đen mơ hồ, chọc nhẹ một cái giữa chân mày cực khẽ.

Từ Tàng thu hồi chóp ô Tế Tuyết đỏ tươi, hướng về lão nhân, ân cần hỏi từng câu từng chữ: "Ta đã lấy rồi. Ông có đau hay không?"

Tiểu Vô Lượng sơn chủ mười năm trước từng tham dự huyết án Thiên Đô, Đại tu hành giả có tuổi tác còn lớn hơn so với Phúc Hải Tinh Quân, ông ta chỉ cảm giác ấn đường mình đột nhiên ngưng trệ, trở nên có chút sền sệt.

Lão nhân ngơ ngẩn nâng một tay lên, sờ lên ấn đường mình, một tiếng xé, giống như mở ra thứ gì, ông ta nhìn thấy màu trắng mơ hồ của lòng bàn tay, giống như một bông tuyết.

Ý vị của mất đi, ngay lập tức tuôn ra từ khắc bản thân bóc lấy, màu đỏ tươi chảy trên "da thịt" trắng như tuyết, ông ta đột nhiên quỳ xuống đất, Hồn Hải trầm luân, một mảnh tĩnh mịch.

Cả tòa Tiểu Vô Lượng sơn đều nhìn thấy cảnh này, lão sơn chủ quỳ trên mặt đất, trán đầu giống như bị bản thân vạch tìm con mắt thứ ba, chỗ đồng tử dựng thẳng tuôn ra một lượng lớn máu tươi, như thác nước tuôn ra, da thịt trắng bệch như máu, mặt đất bị nhuộm đến đỏ thẫm mà yêu dị.

Trong tích tắc, đệ tử còn lại của cả tòa Tiểu Vô Lượng sơn, toàn bộ đều đỏ mắt.

Những Đại tu hành giả Mệnh Tinh không ra tay, nghiến răng nghiến lợi, gần như muốn liều mạng với Từ Tàng.

Từ Tàng nắm chặt Tế Tuyết, một lần nữa thẳng tắp sống lưng.

Nam nhân hắc bào dựng kiếm mà đứng, hoàn thành báo thù bản thân mong muốn, nhếch miệng cười cười, nhìn từng tòa trận pháp trên bầu trời, dường như chuẩn bị tàn sách sạch cả tòa Thánh sơn.

Ngay tại lúc này, một giọng nói lành lạnh vang lên trên đỉnh Tiểu Vô Lượng sơn.

"Đủ rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK