• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảm Nghiệp tự gió lớn nổ tung, kiếm khí cuốn tới ầm ầm.

Tiểu Vô Lượng sơn sau lưng Trịnh Kỳ, dùng trận pháp nổi danh, đao trận kiếm trận, đặc biệt giỏi giết người hàng loạt. Tiểu Vô Lượng sơn đệ tử xuất hành, phần lớn kết bạn, ba năm người có thể kết tiểu kiếm trận, trung cảnh có thể đối địch vượt qua một tiểu cảnh giới, nhân số càng nhiều, càng cường hãn, kiếm trận trấn sơn của sơn môn Tiểu Vô Lượng sơn, tụ tập chín mươi chín tiểu kiếm trận hộ sơn, trên núi gần ngàn đệ tử, tề tâm hợp lực, cho dù là Đại tu hành giả đã vượt qua cảnh giới Mệnh Tinh đến đây công đánh, cũng khó có thể dễ dàng công phá.

Bên trong Cảm Nghiệp tự, rào giậu đều bị kiếm khí xốc lên, đất đá bắn tung tóe, tường kiên cố của tự miếu bị lực nhấc cực lớn làm rung chuyển, nước sơn đỏ trắng bị bong tróc, cỏ bay ngược, cả cây lẫn cọng tróc khỏi đất; Trịnh Kỳ đứng trong gió lốc, sắc mặt như lâm đại địch. Hắn cách mặt đất ba thước, giẫm trên mũi kiếm, chúi người, ánh mắt chăm chú nhìn thiếu niên cách đó không xa, ống tay áo tung bay, trong tay bấm niệm pháp quyết không ngừng.

"Thiên Xu."

"Thiên Toàn."

"Thiên Cơ."

Theo giọng nói của Trịnh Kỳ rơi xuống, kiếm khí gió lốc phía sau hắn càng tăng thêm, trong phạm vi mười trượng, kiếm khí bỗng nhiên khuếch tán bao phủ thiên địa, một mảnh hắc ám, mỗi một lời nói nện xuống giống như sắc lệnh. Theo nam nhân đạp kiếm khép hai ngón tay, giữa thiên địa bổ ra một khe hở, hào quang tràn ra bốn phía, hỏa diễm yếu ớt sôi trào, bắt đầu xoay tròn vây quanh Chấp pháp trưởng lão của Tiểu Vô Lượng sơn.

Bảy sắc lệnh, mở ra bảy luồng ánh sáng giữa trời đất tối tăm, giống như bảy ngôi sao, chỉ có điều thiên địa lờ mờ, trong vòng mười trượng vẫn có từng tia sáng nhè nhẹ phía ngoài chiếu vào, bảy ngôi sao cũng không phải là Mệnh Tinh chân chính, bất kỳ một ngôi sao nào, luận hào quang luận lớn nhỏ đều chênh lệch cực xa, cho dù bảy ngôi sao hợp cùng một chỗ, cũng khó có thể tranh giành ánh sáng.

Tam hoàng tử lẳng lặng nhìn xem một màn này.

Tô Khổ của Kiếm Hồ cung nhướng mày, một tư thái sống chết mặc bay. Hắn khoanh tay, mặt mang ý cười, lướt về đằng sau một bước, đi tới mép ngoài vòng xoáy kiếm khí.

"Điện hạ, người tu hành của Tiểu Vô Lượng sơn, có thù tất báo, mang hận vô cùng..." Hắn nhẹ giọng cười nói: "Thiếu niên tên Ninh Dịch này, chỉ sợ lúc trước từng đắc tội với họ."

Lý Bạch Lân gật đầu.

Hắn không mở miệng ngăn cản, càng không có hành động nào, khẽ ừ một tiếng, liếc nhìn đám người Tiểu Vô Lượng sơn kiếm khí xông lên trời, ánh mắt một lần nữa đã rơi vào trên người Ninh Dịch.

Đáy lòng của hắn đột nhiên cảm thấy có chút nghi hoặc, có chút bất an.

Tâm thần không yên.

Nguyên nhân khiến Lý Bạch Lân cảm thấy đáy lòng không thể nào yên ổn... Hắn cố gắng tìm kiếm, cuối cùng đã rơi vào trên người Ninh Dịch. Toàn thân thiếu niên này mang theo một luồng khí tức khiến bản thân cảm thấy không cách nào thoải mái dễ chịu.

Lý Bạch Lân suy nghĩ kỹ càng.

Hắn lại một lần nữa nhìn về phía ô kiếm của Ninh Dịch.

Lần này, hắn đã hiểu ra.

Thần sắc của Lý Bạch Lân trở nên đờ đẫn lạnh lùng, sắc thái trong ánh mắt chậm rãi rút đi, chỉ còn lại một màu đen kịt... Hắn nhớ tới câu nói mà một vị đại nho ở hoàng thành Thiên Đô khuyên bảo mình.

Chỉ cần sự tình có khả năng trở nên xấu đi... thì nó nhất định sẽ trở nên xấu đi.

Tam hoàng tử rủ hai ống tay áo xuống, lẳng lặng nhìn thiếu niên giữa đứng thiên địa kiếm khí đó.

Lý Bạch Lân cuối cùng đã biết lời vị đại nho đó nói là có ý gì rồi, hắn nên giết Ninh Dịch sớm một chút.

Thiếu niên từ từ nắm chặt ô kiếm.

Mũi kiếm ra khỏi vỏ.

...

...

Trời đất mờ tối, Ninh Dịch cầm kiếm mà đứng, mũi kiếm của ô kiếm được hắn nhẹ nhàng xoáy ra.

Giữa trời đất, kiếm khí của Trịnh Kỳ tràn ngập xuống.

Đối phó với một người tu hành Đệ Nhị cảnh như mình, đâu đến mức huy động nhân lực như thế?

Tiểu Vô Lượng sơn đệ tử Đệ Tứ cảnh đó, khinh thường mình trước, rồi lại chịu thiệt bởi khí cụ kiếm.

Nếu đổi lại là một đệ tử khác cùng cảnh giới, không cần đối chiến, chỉ cần quần chiến hòa giải, không cần giao phong khí cụ kiếm, hao tổn tinh huy cùng thể lực của mình đến hầu như không còn... giáo huấn mình một trận là chuyện không gì đơn giản hơn.

Ninh Dịch biết mình chỉ sợ đã bị nam nhân đạp kiếm của Tiểu Vô Lượng sơn kia nhận ra. Hắn nắm chặt ô kiếm, ngoài mặt bình tĩnh vô cùng, tựa hồ chuẩn bị thản nhiên tiếp nhận một kích này, lòng bàn chân đã sớm đạp trên mặt đất, giẫm ra hai cái cái hố nhỏ.

Không gian phạm vi mười trượng của Cảm Nghiệp tự bị kiếm khí đè ép, nén lại rất gắt gao... Ninh Dịch lúc này mới biết hóa ra người tu hành Đệ Thập cảnh có uy thế cường đại như vậy, mình muốn chạy trốn chỉ sợ là chuyện không thể, nếu ăn một kiếm đó, gắng gượng đối chiến, ô kiếm có thể đỡ nổi hay không thì còn phải xem, cho dù đỡ nổi, bản thân có thể thoát khỏi nam nhân đạp kiếm này được sao?

Thân kiếm dưới lòng bàn chân Trịnh Kỳ kêu leng keng, hào quang nện trên mép ngoài thân kiếm, tóe ra bốn phía như lưu hỏa.

Ninh Dịch nhướng mày.

Hiển nhiên không thể nào...

Hắn hít sâu một hơi.

Nhìn dáng điệu này, chỉ sợ đã không phải là giáo huấn đơn giản, đây là muốn đưa mình vào chỗ chết?

Ánh mắt của hắn rơi vào bên ngoài thiên địa kiếm khí, sáo xương trong ngực yên tĩnh không dao động, từng làn Thần tính bồng bềnh đi ra, làm cho Ninh Dịch có thể thấy rõ một ít ánh sáng bên ngoài thiên địa kiếm khí, mặt trời lặn xuống, đêm dài buông xuống, Tam hoàng tử áo bào trắng đứng tại đường chân trời, hai tay áo rủ xuống, lạnh lùng nhìn mình chăm chú.

Giữa thiên địa kiếm khí lờ mờ, Ninh Dịch bỗng nhiên nghĩ tới những ánh lửa bên ngoài miếu Tây Lĩnh kia, nghĩ tới những ngày này bên tai vẫn luôn vang lên lời nói của Từ Tàng.

"Đi theo đằng sau ta, muốn mạng sống không phải là một chuyện chuyện dễ."

Trưởng lão đang giẫm trên kiếm là người trong Tiểu Vô Lượng sơn truy giết Từ Tàng.

Ô kiếm trong tay mình, nghênh đón ánh mắt nóng bỏng của Tam hoàng tử.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK