Cam Lộ tiên sinh nổi danh từ lâu, nổi thế thực sự lại trong mười mấy năm này. Hàn Ước có thủ đoạn thô bạo tàn nhẫn, trường thành Đông Cảnh không có chiến sự, liền tự mình phó thân Đảo Huyền hải bắc cảnh, săn giết mấy con đại yêu ba ngàn năm, người này mưu lược bất phàm, mà lại có tu vi cực cao, cũng không vận dụng kế sách, chỉ là lúc một mình trở về từ Đảo Huyền hải, đích thân đến mấy tòa thánh sơn Đông Cảnh một chuyến, mang theo đầu đại yêu ba ngàn năm, tiến hành một số luận bàn cùng mấy vị sơn chủ của Thánh sơn.
Thế là khắp Đông Cảnh rộng lớn, từ đó sáp nhập và xoắn thành một sợi dây thừng dài.
Thái Tông hoàng đế dường như cũng không ngại con nối dõi của mình nội đấu tranh quyền. Thái tử định cư hoàng thành, không ôm chí lớn; Viên Thuần tiên sinh phụ tá phía dưới lại không tranh không đoạt. Hình thành đối lập tương phản rõ nét với điều này là vị Nhị hoàng tử Lý Bạch Kình khí diễm kiêu ngạo.
Chiến sự Bắc Cảnh, chính sự hoàng thành, thiên hạ Nhân Tộc, hai chuyện này, Nhị hoàng tử không quản được.
Trừ điều này ra, Thánh sơn Tây Cảnh dắt tay nhau, hắn phải quản, Quỷ tu Nam Cương cổ loạn, hắn cũng phải quản. Một câu nói, Thái tử và Tam hoàng tử không quản được, hắn phải quản, Thái tử và Tam hoàng tử quản được, hắn cũng phải quản.
Nhị hoàng tử trấn giữ trường thành Đông Cảnh, trước người có Hàn Ước thủ đoạn thông thiên, nguyện ý phụ tá, sau lưng có bốn tòa Thánh sơn ủng hộ, nguyện dốc sức như khuyển mã, nếu như Hoàng Đế không ngăn trở, vậy thì hắn sẽ thật sự có thể làm được hết thảy những điều này.
Lảm hết thảy những điều này, sở cầu điều gì? Quả thật quá đơn giản.
Thân thuộc với vua.
Hắn muốn hướng đến nam nhân có quyền thế nhất cả thiên hạ, triển lộ tài hoa của mình, lực lượng của mình, bản thân có tư cách trở thành chủ nhân kế nhiệm tiếp theo của đế quốc
Mà sự thật là, hắn đích thực làm được.
Thái tử xưa nay vô tâm tranh đoạt, nán lại trong hoàng thành không đi đâu hết, thế là Nhị hoàng tử đi một đường không chút trở ngại, trước khi Tam hoàng tử sinh ra, việc vặt thiên hạ đông nam tây bắc, hắn đã quản rất lâu... thậm chí chỉ thiếu một điều, sẽ có thể quản trên đầu Tam hoàng tử, khiến Tam hoàng tử vô cớ rơi ra thế gian này.
"Tam hoàng tử không hề có quyền hạn lựa chọn, nếu như hắn không trở thành người như 'Thái tử', hắn thậm chí còn không sống được đến mười tuổi."
Ninh Dịch bỗng nhiên có chút hiểu rõ, vì sao trong Ám Tông của Thục Sơn, phần lớn tin đồn truyền đi đều là Tam hoàng tử tầm thường vô năng. Dưới thế công mạnh mẽ như vậy của Nhị hoàng tử, Thái tử đều lựa chọn co rúc trong hoàng thành... Đấu với Nhị hoàng tử Lý Bạch Lân sinh trễ mười mấy năm, ngoại trừ giấu mũi nhọn nhận kém cỏi, còn có thể thế nào được?
Giữa cuộc tranh quyền đoạt sủng ngôi vị hoàng đế, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Bên trong Tây Cảnh, che trời lấp đất đều là tin tức Tam hoàng tử tầm hoa vấn liễu, tiêu cực sống qua ngày... Vì thế cả cảnh nội Đại Tùy, tự nhiên đều biết Tam hoàng tử là một người ngu ngốc.
Đây thật ra là một loại tự bảo vệ mình.
"Lý Bạch Lân năm nay hai mươi tư tuổi, sau lưng hắn không có mưu sĩ, không có người tu hành, không có Thánh sơn."
Sau lưng một vị hoàng tử, không thể không có mưu sĩ, không có người tu hành, không có Thánh sơn...
"Không có" ở đây, có nghĩa là hắn che giấu vô cùng tốt.
Đôi khi... không có gì, tức là thứ gì cũng có, tại thời điểm mấu chốt nhất, hắn lộ ra át chủ bài phía sau, khả năng có một tòa Thánh sơn nào đó của Tây Cảnh, cũng có thể là mỗi một tòa Thánh sơn của Tây Cảnh.
"Trong hoàng thành Đại Tùy, có một số vương gia, chú trọng ba ngàn môn khách, đây là đạo đãi khách, nhưng mà Thái Tông hoàng đế định quy củ cho con nối dõi của mình... chỉ được bái một vị mưu sĩ, là thầy, cũng là phụ tá." Từ Thanh Diễm nói đến đây, dừng một chút: "Thái tử điện hạ vô cùng thông minh chọn Viên Thuần tiên sinh, vị tiên sinh đó là trụ cột của Đại Tùy, thông tâm cốt, nếu như Viên Thuần tiên sinh không ngã, vậy thì không ai bứng ngã được Thái tử, nước bẩn khắp thiên hạ giội lên, đều vô dụng."
Ninh Dịch hơi hiểu ra, Thái tử lựa chọn Viên Thuần tiên sinh, Nhị hoàng tử lựa chọn Cam Lộ tiên sinh Hàn Ước...
Tam hoàng tử lựa chọn mưu sĩ là...
Ninh Dịch trừng lớn hai mắt, tinh huy vận hành trôi chảy trong cơ thể nữ hài có độ rối loạn, giọt Thần tính thứ bốn mươi ba, cũng là giọt Thần tính cuối cùng, tại thời khắc bị lấy ra, bởi do tâm thần phân tán, không còn ổn định, hào quang ẩn giữa giọt nước trong nháy mắt trồi lên, lá khô bên ngoài chùa bay tán loạn, đế sư tử đá không chịu nổi gánh nặng, vỡ vụn ra.
"Đúng vậy."
Từ Thanh Diễm cười cười tự giễu, nói: "Ca ca của ta Từ Thanh Khách, tuổi tác không chênh Lý Bạch Lân bao nhiêu, nhưng là thượng khách của hắn, phụ tá khách, càng là... thầy của hắn."
Lấy ra giọt Thần tính, nữ hài chỉ cảm thấy cơ thể mình nhẹ nhõm trước giờ chưa từng có.
Nàng nghĩ tới lời Ninh Dịch nói, nếu như lấy ra Thần tính tích lũy đã lâu, vậy thì nàng có thể thử đẩy cửa ra, ngắm nhìn thế giới bên ngoài.
Ánh mắt của Từ Thanh Diễm cẩn thận từng li từng tí chuyển hướng về phía Ninh Dịch.
Thiếu niên nghiêm túc gật đầu nhẹ.
Thế là nàng đi tới trước cửa, không còn cẩn thận và lo lắng như lúc trước nữa. Thần tính trong cơ thể vẫn sẽ sinh sôi nảy nở, nhưng ít ra đã tới thung lũng thấp nhất trong nhân sinh. Nếu như trong sinh mệnh của nàng có một ngày có tư cách nhìn thấy ánh sáng nhất, vậy thì chính là hôm nay.
Trước khi đẩy cửa ra, Từ Thanh Diễm do dự một chút.
Nàng suy nghĩ xuất thần, nghĩ thầm ngày có tư cách nhìn thấy ánh sáng nhất, nếu như không phải hôm nay... nên là ngày đây?
Nhất định là một ngày nào đó có Ninh Dịch ở bên.
Có lẽ là mỗi ngày?
Nữ hài cười cười, biết đây là một chuyện không thể nào, thế là dứt khoát đẩy cửa ra. Lá khô bên ngoài chùa bay tán loạn, ánh mặt trời cực thịnh trước đó chưa từng có, ánh sáng mùa thu chiếu vào. Ninh Dịch ngồi ở đầu giường, nhìn bóng nữ hài kéo dài chập chờn, nửa ngồi tại chỗ, giang hai cánh tay ra, giống như một con chim hướng về bầu trời, sắp bay lên.