Sau khi trở về, Ninh Dịch nhẫn nhịn đau đớn lau qua thân thể một lượt, Bùi Phiền đau lòng giúp hắn xử lý vết thương, cẩn thận đắp thảo dược, quấn ba vòng băng vải lên người, đặc biệt là phần lưng và eo bụng, quấn thật chặt.
Tiếp đó Ninh Dịch ngã đầu ngủ mê man cả ngày trong khách xá.
Sân bãi chém giết bên ngoài đống bắp, giơ đao, quăng đao, chém bổ, chạy trốn, chạy thục mạng, từng cảnh từng cảnh, ngắt quãng ngừng lại, không ngừng lướt về giữa não hải.
Trong ác mộng, Ninh Dịch chập choạng chạy băng băng, hai bên tai... có người hô to, có người cười điên cuồng, hắn chỉ có thể cầm đao không ngừng chém bổ, lưỡi đao càng ngày càng nhanh, chém người giống như đốn củi, sau khi âm thanh răng rắc vang lên giòn giã, mọi đau đớn từ vết thương dâng lên, máu tươi bộc tán, nhuộm đỏ tầm mắt.
Cuối cùng Ninh Dịch dừng bước, giơ hai tay lên, cảm giác khắp toàn thân mình từ trên xuống dưới đều băng bó đầy máu tươi.
"Hù, hù..."
Khoảnh khắc mở mắt ra, tiếng thở dốc nặng nề vang lên, giống như rơi xuống vực sâu vạn trượng, ngã bên trên dây thừng cầu.
Loảng xoảng một tiếng, tan xương nát thịt trong mộng.
Khi tỉnh lại, đang ở trong hiện thực.
Ninh Dịch đau đớn rên lên một tiếng, nửa người trên của hắn để trần, hắn nằm trên giường, thảo dược và băng vải đắp và quấn trên vết thương đều bị mồ hôi thấm ướt nhẹp, não hải chua xót một hồi, tựa như cách thế, tứ chi cũng không còn chút sức lực động đậy.
Trên ngực có lực đè nhẹ.
Ánh mắt của hắn liếc nhìn thấy thiếu nữ tựa đầu nằm nhoài trên lồng ngực mình ngáy phập phồng lên xuống, đầu tóc bết rối tung, sợi tóc khẽ phe phẩy tại chóp mũi, ấm áp mà lại đẹp đẽ.
Hình ảnh giết người... chỉ là nằm mộng à.
Ninh Dịch không hề nhúc nhích, cứ như vậy lẳng lặng nằm, hưởng thụ sự yên tĩnh hiếm thấy.
Hắn nghiêng đầu đến, nhìn ánh mặt trời chiếu tới loang lổ trước cửa sổ, nghĩ thầm không ngờ mình lại ngủ mê man cả một ngày, đã đến hoàng hôn của ngày hôm sau rồi?
Nha đầu ngủ say, xem ra đã cực kỳ mệt mỏi.
Ngoài cửa truyền tới tiếng mở cửa nhẹ nhàng, Ninh Dịch cố gắng ngồi dậy, nhìn thấy Từ Tàng một thân áo bào đen, lưng mang Tế Tuyết, xách theo khay cơm, thu lại chiếc ô giấy vàng ướt nhẹp, tùy ý đứng ở một bên cửa.
Bùi Phiền tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng vuốt vuốt con mắt, nhăn mũi ngửi, nói: "Thơm quá..."
"Gà ăn mày, móng heo om, bò kho, canh vịt hầm, bánh bao nhân thịt..." Từ Tàng đem bốn năm khay cơm chất đống trên bàn gỗ, mùi thơm nức mũi, cười híp mắt nói: "Ninh Dịch, đừng chảy nước miếng, đây là cho nha đầu ăn, ngươi chỉ có phần ăn bánh bao thôi."
Ninh Dịch tin là thật, thở dài một hơi.
Bùi Phiền lập gồ quai hàm lên, cả giận nói: "Họ Từ kia, nếu như ông không cho Ninh Dịch ăn, ta sẽ không ăn."
Từ Tàng cười nói một tiếng không dám không dám, nhìn hai bóng người phi tới, vội vã lui qua một bên, chậc chậc cảm thán: "Thực sự là... như mãnh hổ vồ mồi."
"Ngon quá!" Ninh Dịch cắn một miếng gà ăn mày, ánh mắt phát sáng, xé một cái đùi đưa cho Bùi Phiền.
Thiếu nữ cẩn thận cắn một miếng, hai mắt nổi lên đốm sao, nói: "Oa... thật là thơm."
Từ Tàng nhìn thiếu niên thiếu nữ không để ý đến dáng vẻ, vây lại gió cuốn mây tan một bên bàn, cảm thấy có chút cảm giác khác biệt.
Ông ta không tự chủ được nở nụ cười.
Người cô đơn, đơn kiếm thiên nhai.
Hiện tại đi theo phía sau có tiểu tử nghèo Tây Lĩnh, tựa hồ không đáng ghét như vậy.
Tính theo mức độ nào đó, tiểu tử nghèo kia hoàn toàn không nghèo... chí ít mình còn phải nhờ hắn nuôi.
Nghĩ đến đây, Từ Tàng thở dài.
Ông ta nói yếu ớt: "Ngày đó tại đống bắp, ngươi gọi ta là gì?"
Ninh Dịch cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Sát nhân cuồng ma."
Từ Tàng trầm mặc, nói: "Không phải cái này."
Ninh Dịch ngẩn ra.
"Ngươi nói Từ Tàng là một nửa sư phụ của ngươi?" Từ Tàng nhìn Ninh Dịch, bình tĩnh hỏi: "Ngươi nghĩ ta là sư phụ của ngươi sao?"
Ninh Dịch dừng động tác xé thịt gà, ngỡ ngàng nhìn nam nhân mặc áo bào đen, lúc này sắc mặt không buồn không vui, không biết nên gật đầu hay lắc đầu.
Chu Du muốn thu mình làm đệ tử, Từ Tàng đã cản lại.
Từ Tàng nói muốn dạy mình một chiêu kiếm pháp trời giáng.
Từ Tàng còn nói muốn dạy mình giết người.
Ngày ở đống bắp đó, có tính là đã bắt đầu chưa?
Nếu như không tính... vậy giữa mình và Từ Tàng tính là quan hệ gì?
Ninh Dịch vô thức nhai thịt gà, uống một ngụm canh vịt hầm nổi váng dầu, ực một tiếng, trịnh trọng nói: "Ngài nói muốn dạy ta giết người."
Từ Tàng nói: "Giết người là một chuyện rất đơn giản, hôm qua ngươi đã học được rồi."
"Yếu sợ mạnh, mạnh sợ ngang, ngang sợ liều mạng." Từ Tàng nhìn Ninh Dịch, nói: "Giết người là một chuyện không cần mạng, ngươi không thèm đến xỉa đến tính mạng, ngươi tàn nhẫn hơn nhiều so với tất cả mọi người, ngươi có thể đè ép bọn họ, sau đó giết chết bọn họ."
Ninh Dịch không biết nên nói gì.
"Ngươi đã học được rồi."
Lời như vậy, không phải lần đầu Ninh Dịch nghe được, hắn không phải kẻ ngu dốt, biết ý vị như thế nào.
Lúc đến tiệm rèn sắt ở Thanh Bạch mưu sinh, thợ rèn nói với mình, kỹ xảo rèn sắt... ngươi đã học được rồi, không cần ở lại cửa tiệm của ta nữa
Nhưng Ninh Dịch chỉ ở một ngày, vung búa sắt làm việc cả ngày, không học được gì cả.
Hắn là một thiếu niên chỉ biết dốc toàn lực ứng phó.
Ngoài ra, không có lựa chọn nào khác.
Rèn sắt cần phải học thời gian mười năm.
Giết người cần càng lâu.
Lời của Từ Tàng chỉ là một câu có lệ.
Ngươi đã học được rồi, không cần ta dạy nữa... Lời như vậy, trên thực tế chỉ à một loại chiếu lệ.
Ninh Dịch muốn nói rất nhiều điều, nhưng cuối cùng hắn không nói ra điều gì, chỉ nhìn Từ Tàng một cách khô khan, một chút thần thái kỳ quái trong mắt trở nên u ám, cuối cùng nói không lưu loát: "Ý của ngài là... muốn, đuổi ta đi sao?"
Từ Tàng nhíu mày, không rõ ý của Ninh Dịch cho lắm.