• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây là tội đi quá giới hạn và mưu nghịch cao nhất cả vùng đất, không thể bỏ qua, không thể tha thứ.

Một cái cọc tội như vậy, đủ đóng chết Từ Tàng vào bất kỳ nơi nào trên mảnh đất này, không chỗ trốn thoát, trừ khi chạy trốn tới lãnh địa Yêu Tộc bên ngoài Đảo Huyền hải bắc cảnh... cảnh ngộ Từ Tàng phải đối mặt tiếp theo, so với mười năm bị đuổi giết lúc trước, phải tàn khốc tàn nhẫn gấp mấy chục lần mấy trăm lần đến ngàn lần.

Bởi vì đây là thổ địa của Đại Tùy.

Đây chính là nguyên nhân không người nào dám cả gan đắc tội Hoàng tộc nòng cốt.

Lý Bạch Lân vịn buồng xe, sắc mặt trông suy yếu mà lại trắng bệch. Hắn không nói một câu, bóp nát mảnh ngọc bội thứ hai một cách bình tĩnh đến cực điểm.

Hỏa diễm nóng bỏng ngược lại cuốn tới, vây lấy Tam hoàng tử làm trung tâm, mang theo hắn và buồng xe, ầm ầm hóa thành một mảnh hư vô giữa sự thiêu đốt hư vô.

Ninh Dịch ngơ ngẩn nhìn vùng đó đốt cháy xong khép lại thành địa vực hư vô.

"Bóp nát ngọc bội truyền tống, quay về hoàng thành rồi." Từ Tàng thở dài rất là tiếc hận: "Thật sự là đáng tiếc... Ta vốn tưởng rằng, huyết duệ phẫn nộ do nỗi đau mất tộc nhân, sẽ làm đầu óc hắn mê muội, tiếp đó kêu gọi người hộ đạo có cảnh giới cao hơn tới đây."

Ninh Dịch tận mắt chứng kiến hỏa diễm bao bọc Tam hoàng tử cùng buồng xe, hắn chưa từng nghĩ tới, trong thế giới người tu hành, vẫn còn có thủ đoạn không thể tưởng tượng như thế.

"Đây chỉ là một loại trận pháp." Từ Tàng liếc nhìn Ninh Dịch, khinh thường nói: "Trận pháp thấp kém chẳng qua Chướng Nhãn pháp, con đường tắt."

Nói đến trận pháp, Từ Tàng dường như nghĩ tới điều gì.

Ông ta chậm rãi đảo qua đại địa, lướt qua đám người Tiểu Vô Lượng sơn giờ phút này đang nằm rạp trên đất.

Hai chữ trận pháp, nện trong lòng Trịnh Kỳ, làm cho hắn một hồi run rẩy. Tiểu Vô Lượng sơn nổi danh với trận pháp...

Thời điểm ở địa giới Tây Lĩnh lúc ban đầu, vị Chấp pháp trưởng lão này đã nằm trong thế lực đuổi giết Từ Tàng.

Trịnh Kỳ cúi đầu xuống, toàn thân run rẩy, mồ hôi lạnh ứa ra, không dám nhìn thẳng nam nhân áo đen kia. Hắn vạn lần không ngờ, trong quá trình không ngừng hạ cảnh, nam nhân này vậy mà lại sát lực càng lúc càng cường hãn?

Đây là cái đạo lý gì?

Không ngừng hạ cảnh, hạ đến tu vi Đệ Ngũ cảnh, vẫn một kiếm giết chết người hộ đạo cấp bậc Tinh Quân của hoàng thất Đại Tùy?

Trên đời này... sao lại có người tu hành thiên tài không giảng đạo lý như thế?

Nam nhân đó thật sự giết chết người của hoàng thất Đại Tùy. Trịnh Kỳ tưởng rằng nam nhân này bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, bị một đám vãn bối không đến Mệnh Tinh cảnh giới đuổi giết, là vì tu vi hạ đến thê thảm.

Ai ngờ ngay cả Hoàng tộc Đại Tùy hắn cũng dám giết?

Đây là tội mưu nghịch lớn nhất trên đời này!

Từ Tàng liếc nhìn người của Tiểu Vô Lượng sơn, khẽ nói: "Các ngươi tự ra tay đi."

Trịnh Kỳ ngơ ngẩn, ngẩng đầu lên, nhìn Từ Tàng không dám tin.

Từ Tàng thản nhiên nói: "Nếu để ta ra tay, ta sẽ chém đứt tay chân của các ngươi, sau đó lại đánh gãy kinh mạch của các ngươi, đem các ngươi treo trên đỉnh núi của tông môn, bảy bảy bốn mươi chín ngày, cuối cùng ném xuống đáy hồ cho cá ăn."

Tiểu Vô Lượng sơn đệ tử sắc mặt trắng bệch, đỏ bừng.

Người mù nghe những lời này, mặt không biểu cảm.

Ninh Dịch đáy lòng cũng không sinh ra chút đồng tình.

Chấp pháp trưởng lão cười thảm một tiếng, lảo đảo đứng lên, quay đầu nhìn thoáng qua đệ tử của mình, từng khuôn mặt tuyệt vọng. Trịnh Kỳ cuối cùng nhìn về phía Từ Tàng một cách oán độc, nói: "Ngươi sẽ không chết tử tế."

Kiếm quang thê thảm hiện lên, đầu tiên là xóa sạch những đệ tử ngơ ngẩn lâm vào tuyệt vọng, sau đó tự sát.

Máu tươi bắn tung toé.

Từ Tàng chẳng muốn nhìn những tên lâu la đó, quay đầu nhìn Tô Khổ của Kiếm Hồ cung, cau mày nói: "Ngươi dường như chưa từng truy sát ta?"

Toàn thân run rẩy Tô Khổ, sắc mặt trắng bệch, nhìn Từ Tàng, gật đầu.

Kiếm Hồ cung từng truy sát Từ Tàng. Thái độ của hắn đối với Từ Tàng từ trước đến nay luôn tồn tại sự khinh thường và khinh miệt.

Tô Khổ biết Từ Tàng sát phôi tính cách, giết người hộ đạo của Hoàng tộc rồi, giờ phút này không có khả năng buông tha cho bản thân.

Hắn vẫn luôn ở đáy hồ Kiếm Hồ cung bế quan khổ tu, nghe nói Từ Tàng mười năm nay tình cảnh rối ren, chỉ là một tên phế vật, ai ngờ lại là một người dũng mãnh nghịch thiên như vậy?

Hắn phá vỡ Mệnh Tinh, tự khoác lác cường giả xếp hàng nổi danh thiên hạ cũng có một chỗ đứng cho Tô Khổ, cho đến hôm nay, mới thấy được bản thân thiển cận và buồn cười.

Tô Khổ khổ sở nói: "Từ Tàng... ngươi tu đạo gì."

Nam nhân áo đen nhướng mày, bình thản nói: "Kiếm đạo."

"Kiếm của Bùi Mân, đạo của Triệu Nhuy."

Tô Khổ nghe nói qua Bùi Mân và Triệu Nhuy, biết hai vị sư phụ này của Từ Tàng, đều là Thánh Nhân hạng thân đứng đầu thiên hạ Đại Tùy.

Thế là hắn nhắm mắt lại như cam chịu số phận, khẽ nói: "Kiếm Hồ cung và ngươi có thù, ngươi ra tay đi, ta không chống cự... Có thể chết dưới kiếm của ngươi, cũng không phải một chuyện khuất nhục."

Từ Tàng nhíu mày, không hề vội ra tay.

Ông ta nói với ngữ khí không nhanh: "Từ Tàng ta giết người, không giết người vô tội, Kiếm Hồ cung và ta có thù, bởi vì các ngươi phái người truy sát ta... Nhưng không phải ngươi."

Tô Khổ có chút ngơ ngẩn, mở mắt ra.

"Trước hết, nếu như ta muốn giết ngươi, ngươi chống cự hay không chống cự, kết cục đều giống nhau."

"Thứ đến... ngươi vẫn không xứng chết dưới kiếm của ta."

"Sau cùng, nguyên nhân ta muốn giết ngươi, không liên quan Kiếm Hồ cung..." Từ Tàng nhíu mày, nói: "Trước đó ngươi nói, Thục Sơn chỉ có ba người, vậy thì ngươi đặt ta đến nơi nào rồi?"

Tô Khổ trừng lớn hai mắt.

"Không chỉ có các ngươi, Kiếm Hồ cung đứng sau các ngươi, Tiểu Vô Lượng sơn... Hôm nay ta sẽ đích thân bái phỏng, tính sổ rõ ràng." Từ Tàng mỉm cười, nói: "Những nơi xa hơn, không có thời gian đi... Coi như bọn họ may mắn, coi như ta tha cho bọn họ một cái mạng chó."

Sau khi nói xong những lời này, Từ Tàng dùng mũi kiếm ô kiếm chọc nhẹ mặt đất, huyết dịch của người hộ đạo vốn hòa vào nền đất, ngược dòng quay về đầy trời, hội tụ theo thân ô giơ lên, tiếp đó chấn động tung ra, huyết châu đầy trời, mưa to bàng bạc, đại châu tiểu châu rơi khay ngọc, nện trên người Tô Khổ và Kiếm Hồ cung đệ tử.

Ngay cả kêu thảm thiết cũng không.

Huyết vụ tản ra... Một mảnh tĩnh mịch.

"Ninh Dịch."

Từ Tàng thu hồi ô kiếm phạch phạch.

"Đi." Ông ta bình tĩnh nói: "Theo ta, ta dẫn ngươi đi giết người."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK