• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bão cát từng trận, Bùi Phiền vẫn luôn nằm nhoài trên lưng ngựa, hai tay chống cằm, nghe đến say sưa mùi mẫn. Nàng trực tiếp hỏi.

"Trở thành ngôi sao trên trời, lẽ nào sẽ không chết sao?"

Hỏi ra vấn đề đầu tiên Ninh Dịch muốn hỏi.

Từ Tàng dắt ngựa, không quay đầu lại: "Sẽ không."

Bùi Phiền hỏi tiếp: "Thế Bất Hủ mãi mãi đều sẽ không chết, làm sao bị Cao Tổ hoàng đế giết chết đi?"

Thân thể Từ Tàng cứng đờ.

Thế là biến thành một câu chuyện của mâu và thuẫn.

Bất Hủ vĩnh viễn cũng sẽ không chết, làm sao bị hoàng đế đời đầu giết chết đây?

Từ Tàng dẫn ngựa đi ở phía trước, ông ta đưa tay vuốt vuốt một lọn tóc xám bay trước trán, rồi vén nó ra sau tai, sau đó phát hiện vấn đề này... thật sự rất thú vị.

"Nguyên nhân có lẽ do hoàng đế đời đầu dùng kiếm, người tu hành dùng kiếm luôn mạnh hơn những người tu hành khác." Từ Tàng nói qua loa có lệ: "Ừm, chính là như vậy. Câu chuyện này cũng có thể ngưng rồi."

Ninh Dịch liếc mắt, nghĩ thầm vị tiền bối này phổ cập giáo dục thực sự quá tùy ý thích làm gì thì làm.

Giữa đại mạc cát vàng, ba người không còn đề tài, chỉ có thể tiếp tục trầm mặc đi về phía trước.

Ninh Dịch dắt đại hoàng mã, chỉ cảm thấy lực cản càng ngày càng lớn, hắn chưa có bước vào con đường tu hành, dù cho nuốt vào một viên Tùy Dương châu năm trăm năm, cùng với một ngàn viên Tử Huyền đan Chu Du cho, cũng chỉ cảm nhận được một chút huyền diệu của tu hành, khoảng cách phá tan tiền tam cảnh, còn không biết chênh lệch bao nhiêu.

*Đại hoàng mã: con ngựa lớn màu vàng.

Cát bay đầy trời, đi chừng hai ba canh giờ, tính tình Ninh Dịch rất trầm, nhưng đi đứng dần không nghe sai khiến, Từ Tàng phía trước tốc độ trước sau duy trì bất biến, lưng thẳng tắp, đại bào màu đen tung bay phần phật về phía sau, trông không giống một người sắp chết chút nào... Ngoại trừ tần suất cất bước, Ninh Dịch cảm thấy tốc độ đi về phía trước của gã đằng trước, thực sự nhanh muốn chết.

Hắn hắng giọng khàn khàn, mấy lần Bùi Phiền muốn bảo Ninh Dịch lên ngựa, đổi lại mình dắt, đều bị từ chối.

Buồn khổ với con đường tu hành, cùng với nhiều điều không thuận lợi trên đường xá bôn ba, đáy lòng Ninh Dịch thêm chút buồn bực và lo lắng. Hắn thấy hắc y phía trước càng đi càng xa, nghiến răng nghiến lợi lôi đại hoàng mã đi nhanh về phía trước.

"Tiền bối, ta nên làm thế nào để phá cảnh?"

Từ Tàng có chút kinh ngạc, nhìn thiếu niên đuổi tới, hời hợt nói một chữ: "Ăn."

Sau khi nói xong, Từ Tàng bắt đầu gia tăng tốc độ.

Đại hắc mã Từ Tàng dắt giống như bị kinh động, cảm nhận thấy cát chảy không ngừng sụp lún phía dưới móng ngựa, thân thể cao lớn, dẫm đạp các bước nhỏ nhanh theo Từ Tàng trong tư thái không tự nhiên.

"Tiền bối, ăn cái gì?"

Từ Tàng nheo hai mắt lại, nhìn thiếu niên tiến bước song hành cùng mình. Hai con tuấn mã đại hoàng mã và đại hắc mã bước đi ngớ mặt nhìn nhau, tăng nhanh bước tiến gượng ép lại không mất lễ tiết.

"Tùy Dương châu năm trăm năm không được, vậy thì ăn viên một ngàn năm. Một ngàn viên Tử Huyền đan không đủ, vậy thì ăn hai ngàn viên."

"Tiền bối nói thật dễ nghe... Ở đâu ăn? Ăn của ai?"

Từ Tàng bỗng nhiên dừng bước chân.

Ninh Dịch thở hồng hộc buông tay dắt dây cương ra, khom người, hai tay chống gối, lòng bàn tay bị dây cương cọ rách, hạt cát nhỏ tiến vào, máu tươi rỉ ra. Hắn nắm chặt dây cương lần nữa, mượn lực nghỉ ngơi, hai đầu gối lấm tấm đỏ.

Bùi Phiền nhìn thấy, không nói gì.

"Đương nhiên không phải ăn của ta... Ta nghèo kiết, mà ngươi ăn ta cũng không thể phá cảnh." Từ Tàng liếc vết máu đỏ tươi, thản nhiên nói: "Nghỉ ngơi đi."

Thiếu niên nhếch miệng cười không ra tiếng.

Từ Tàng bỗng nhiên nói: "Đừng nên hở một tí là liều mạng, mệt thì nói, muốn nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi."

Ninh Dịch không nói gì, cười kiễng mũi chân, sờ sờ đầu Bùi Phiền.

"Biết điều mình không thể làm mà không làm." Từ Tàng nhìn Ninh Dịch, nói: "Là khôn ngoan."

Ninh Dịch vuốt đầu Bùi Phiền, cười nói: "Tiền bối nói đùa rồi... cho dù tiền bối nhanh hơn nữa, chạy chậm hai canh giờ, ta cũng có thể theo kịp."

Từ Tàng nheo hai mắt lại, hơi giận nói: "Ta đương nhiên có thể, ngươi không muốn sống nữa?"

Ninh Dịch nghiêm túc: "Ta chỉ biết không thể để lạc tiền bối, bằng không ta không có ăn, hơn nữa còn rất dễ bị kẻ khác ăn. Cơ hội chỉ có một lần, ta không muốn bỏ qua, còn chuyện có thể làm và không thể làm... ta chưa từng nghĩ tới, trong thế giới của ta, chỉ có làm được và không làm được."

Tại miếu Tây Lĩnh sinh sống mười năm, tuổi tác Ninh Dịch quá nhỏ, làm việc cho người khác thông thường đều bận rộn cả ngày, mà đến một hạt gạo cũng không nhận được. Thanh Bạch thành quá loạn, đến sau cùng, không người nào chịu thuê đứa trẻ không cha không mẹ như Ninh Dịch.

Ninh Dịch chỉ có thể đi ăn trộm.

Nếu như trộm được đồ, thì có ăn.

Nếu như trộm không được, thì chỉ có thể đói bụng.

Nhận thức của thiếu niên kỳ thực rất đơn giản.

Sau khi nói ra những lời này, Ninh Dịch có chút khẩn trương nhìn Từ Tàng. Trên mặt nam nhân âm u bất định, mày kiếm nhướng lên, tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì.

Tế Tuyết sau lưng Từ Tàng bắt đầu rung động.

Ông ta nghĩ tới một số chuyện không đủ quyết đoán đã qua, nghĩ tới Chu Du cùng mấy lời nói lúc ly biệt với mình.

Từ Tàng cuối cùng nhìn Ninh Dịch, duỗi một tay ra, giơ cao trên đỉnh đầu thiếu niên.

Sau đó nhẹ nhàng hạ xuống, vuốt vuốt.

"Ngươi... ừm, khá lắm."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK