Từ Tàng tựa lưng vào ghế ngồi nhìn thiếu niên, mỉm cười nói: "Phá cảnh há lại là thời gian một sớm một chiều? Mài đao không nhỡ công đốn củi. Còn đưa nha đầu trở về Lạc Già sơn... mộ chôn quần áo và di vật của Bùi Mân ở đó, ta đương nhiên sẽ đưa nàng trở về an toàn, nhưng tuyệt đối không phải bây giờ."
Từ Tàng bỗng nhiên tới gần, ánh mắt lạnh lẽo lại bình thản.
Ninh Dịch có thể thấy rõ vết kiếm vắt ngang trên mũi nam nhân, vảy máu lít nha lít nhít bao trùm bên trên vết kiếm, chắc là vảy kết xong lại rách ra, trải qua không biết bao nhiêu lần đau đớn lặp lại, mới có vết tích này.
Từ Tàng nhẹ giọng nói: "Tâm lặng như nước, sóng ngầm lưu động. Trước khi ngươi tu hành, ngươi phải cố gắng học nhìn, nghe, phân biệt... thật và giả. Đôi khi, hoàn cảnh yên tĩnh, chưa chắc an toàn, chúng ta đi lại trong bóng tối, nhưng thời điểm an toàn nhất lại là đặt mình trong ánh sáng."
Nam nhân bỗng nhiên đứng lên, trước mặt tất cả mọi người trong khách xá, lẫm lẫm liệt liệt chu môi huýt sáo một tiếng, từ trong lồng ngực móc ra năm mươi lượng bạc vỗ vào trên bàn, chỉ chỉ Ninh Dịch, cười to nói: "Vị này là thiếu đương gia Lý gia Thảo Cốc thành sát vách, hôm nay tại An Lạc thành bán một lô dược liệu, phát chút tài, mời mọi người uống rượu."
Trong quán rượu nhỏ rầm rộ lên, trở nên náo nhiệt, đám người cười to, hoan hô, chưởng quỹ thu bạc, mỗi một bàn đều mang lên một vò rượu.
Ninh Dịch bỗng nhiên cảm thấy bầu không khí bất an kia lập tức biến mất không còn tăm hơi. Hắn quay đầu nhìn lại, một vài người vốn mang ánh mắt hoài nghi, cứ như vậy ung dung tự nhiên tản ra, vây chung quanh hắn, một số là ánh mắt giao hảo của khách giang hồ, có người giơ chén rượu cụng cách không khí cùng Ninh Dịch.
Thiếu niên có chút lúng túng giơ chén rượu lên, giả bộ tỏ vẻ một thoáng, mạnh mẽ nói: "Ta không phải là thiếu đương gia của Lý gia gì, để lộ ra phải làm sao?"
Từ Tàng đầy ắp ý cười, năm mươi lượng bạc đủ mua rất nhiều rượu, chỗ dư trên mỗi một bàn sau khi uống xong được đưa đến bên dưới bàn Ninh Dịch. ông ta phóng khoáng nhấc vò rượu lên rót, dùng bát uống cạn, sau đó chậm rãi nhìn về phía Ninh Dịch, nói: "Ai quan tâm ngươi là thiếu đương gia của Lý gia, Vương gia, hay là Trần gia? Ngươi chịu bỏ năm mươi lượng mời bọn họ uống rượu, thanh toán bạc rồi, vậy thì ngươi chính là một kẻ có tiền nhân, thế đã đủ rồi."
"Ngươi từng tới nơi này... An Lạc thành thật sự có một Lý gia bán dược liệu, giàu có và sung túc như vậy?"
"Có." Từ Tàng mỉm cười nhìn Ninh Dịch, nói: "Không chỉ là An Lạc thành, toàn bộ thiên hạ, toàn bộ Đại Tùy, đều có một Lý gia bán dược liệu, chỉ có điều Lý gia này tuy rằng giàu có và sung túc, nhưng không chỉ có bán dược liệu... bởi vì toàn bộ thiên hạ, đều là của bọn họ."
Ninh Dịch trầm mặc.
"An Lạc thành là một tòa thành nhỏ rất xa xôi, giết người, cướp của, sống làm đẹp, sẽ không bị phát hiện." Từ Tàng nhìn Ninh Dịch, nói: "Từ lúc ngươi vào thành thì đã có người để mắt tới ngươi, biết không?"
Ninh Dịch bỗng nhiên hiểu ra nguyên nhân của những ánh mắt kia.
"Ngươi mang theo tay nải như bảo bối, nhìn miết, ánh mắt bất luận di chuyển thế nào, cuối cùng đều sẽ rơi trở về." Từ Tàng bình tĩnh nói: "Tay nải bị mưa làm ướt, không kịp lau khô, dính đầy bùn nhão, chứng tỏ ngươi đi đường dài, bôn ba mà đến. Ngươi coi trọng như vậy... bên trong tay nải, nhất định có thứ rất đáng tiền."
Ninh Dịch nghiêm túc nói: "Bên trong tay nải đó, chính là tiền."
Từ Tàng mỉm cười nói: "Thế thì tốt hơn, bọn họ mới không để ý đến mạng của ngươi, bọn họ chỉ muốn tiền."
Ninh Dịch trầm mặc một hồi, nói: "Chúng ta đi vào quán rượu, chỉ gọi mì... cho thấy chúng ta không có bao nhiêu bạc."
"Đúng vậy... Điều này sẽ khiến bọn họ càng thêm tò mò, nếu như là người nghèo, cho dù ăn mì cũng không nỡ ăn nhiều như vậy." Từ Tàng chỉ chỉ bảy tám cái bát lớn đặt trước mặt mình, nói: "Cho nên ta mời tất cả mọi người ăn cơm, nói cho mọi người biết ngươi là thiếu đương gia của Lý gia, những ánh mắt mang vẻ hoài nghi đó sẽ lập tức biến mất, hết thảy những điều này sẽ được thiết lập thỏa đáng."
Ninh Dịch dường như đã hiểu ra điều gì, hắn nhìn Từ Tàng, hỏi: "Ông làm như vậy, là để bỏ đi hoài nghi, nói cho bọn họ biết, chúng ta là người có tiền?"
Từ Tàng gật đầu, nói: "Không chỉ có tiền, hơn nữa còn hào phóng."
Ninh Dịch cúi đầu, nói: "Nếu như không làm như vậy, bọn họ... sẽ đánh cướp chúng ta?"
Từ Tàng cười nói: "Khả năng không chỉ là đánh cướp, càng có thể là đánh chết."
Bùi Phiền có chút tỉnh ngộ, nói: "Bọn họ là thổ phỉ? Chuyên chọn quả hồng nhũn bóp, bây giờ bọn họ đã biết chúng ta là gia đình giàu có, cho nên chúng ta sẽ bớt đi một số phiền phức?"
Từ Tàng nhấc Tế Tuyết lên, nghiêng người, cười nói: "Theo lý mà nói... là như vậy đó. Nhưng ngươi có thể đánh giá thấp mức độ hung hãn của những tên thổ phỉ này, bọn họ lười động thủ động thủ với tôm tép nhỏ bé, dù sao loại chuyện giết người cướp của, mạng đều liên lụy, chẳng lẽ còn quan tâm đến bối cảnh của đối phương hay sao?"
Từ Tàng ôm Tế Tuyết, nhắm mắt dưỡng thần, nói: "Ninh Dịch, ăn nhiều một chút, ăn no có sức lực làm việc."
Ninh Dịch nhìn Từ Tàng, bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề nghiêm túc, nghiêm túc hỏi: "Bạc của ông từ đâu ra vậy?"
Từ Tàng rất thành thật nói: "Ngươi là thiếu đương gia xa hoa phát tài của Lý gia, ngươi mời mọi người ăn cơm uống rượu, năm mươi lượng bạc... đương nhiên là do ngươi bỏ ra rồi."
Ninh Dịch tức đến cười, cả giận nói: "Tiền bối... ngài đúng là một kẻ vô sỉ!"
Từ Tàng mỉm cười nói: "Quá khen, quá khen."