Dưới cái nhìn của ông ta, đây chẳng phải có ý quá đỗi rõ ràng sao.
Nam nhân mang Tế Tuyết ngồi trên ghế, nhìn thiếu niên kỳ quái, cách một khoảng rất dài ở giữa rồi nói: "Đương nhiên... không phải."
Ninh Dịch có chút ngơ ngẩn.
"Giết người chia làm rất nhiều loại." Từ Tàng nhìn Ninh Dịch, cau mày nói: "Người có thể giết người, kiếm cũng có thể giết người, con kiến có thể giết người, sư tử cũng có thể giết người. Ngươi học được... chỉ là cách thô thiển nhất. Nói trắng ra, thủ đoạn giết người của lưu manh vô lại trong phố chợ, tàn nhẫn ngoãn độc, ta muốn dạy ngươi giết người, làm sao có thể dạy thủ đoạn cấp thấp như vậy được?"
"Mưu sĩ giết người, lấy thiên hạ làm bàn cờ, không đánh mà thắng, đất mặt vạn dặm, máu chảy thành sông."
"Kiếm sĩ giết người, trong ba thước, thiên tử bố y đều có thể giết chết."
"Mãng phu giận dữ, máu phun ra năm bước, giết thiên, giết địa, giết hoàng quyền, giết chính mình."
"Kiến đông cắn chết voi, hoàng quyền răn bình dân... Thế giới này là công bằng, sống và chết nằm ngay hai đầu cán cân, mà động tác gọi là 'giết chết', không chỉ ảnh hưởng đến sự thăng bằng của quả cân, mà càng giống một loại hành vi đảo lộn cán cân."
"Sống sót rất khó, mà chết rất dễ." Từ Tàng bình tĩnh nói: "Lợi dụng quy tắc, bỏ qua quy tắc, đây chính là nguyên lý của mọi cái gọi là 'giết chết'."
Ninh Dịch nghe lời này, vừa ngạc nhiên lại kinh ngạc, cảm thán lại trầm mặc, giống như nhìn thấy một cánh cửa của thế giới mới từ từ mở ra với mình...
Bản thân chưa từng nghĩ tới, hóa ra giết người cũng có nhiều điều phải chú trọng đến vậy.
Thảo nào Từ Tàng nói mình chỉ biết giết người, hơn nữa rất biết giết người.
"Lần đầu tiên giết người, ngươi nên suy nghĩ một chút, biểu hiện của mình ngày hôm qua, có chỗ nào thiết sót."
Ninh Dịch trầm mặc chốc lát.
Hắn ngẩng đầu, nhìn Từ Tàng, nghiêm túc nói: "Ta nên giết trùm thổ phỉ trước, dù không thể trúng đao ra sao, nếu như bọn họ liều mạng, ta đã bị thương, tiếp tục kéo lê đi, người chết nhất định là ta... Cho nên ta nên tỏ yếu trước địch, dùng trí với bọn họ."
Sắc mặt Từ Tàng không chút gợn sóng, nói: "Tiếp tục."
Ninh Dịch do dự một chút, nói: "Ta vẫn chưa nghĩ xong... Nếu như làm lại lần nữa, ta sẽ dùng sáo xương giết người đoạt đao, có thể giết được tên trùm thổ phỉ đó trước tiên, hẳn là còn có thể đánh tiếp."
Từ Tàng nói: "Đi sâu hơn nữa một chút, suy nghĩ một chút đến nguyên nhân bản chất, ngươi chỉ kém một tí tẹo như thế."
Ninh Dịch cắn răng, chung quy không nghĩ tới làm sao giải quyết.
"Người tu hành có ba bảy loại. Tiền tam cảnh đánh không lại trung tam cảnh, trung tam cảnh đánh không lại hậu tam cảnh, phá tan Thập Cảnh có thể nghiền ép tất cả mọi người dưới đáy, thủ đoạn cùng binh khí giết người, chỉ có thể bù đắp một phần chênh lệch rất ít... Sở dĩ ngươi không nghĩ được biện pháp giải quyết, nguyên nhân bản chất là bởi vì ngươi quá yếu." Giọng nói của Từ Tàng mang theo ý cười, giễu cợt nói: "Nếu như ta không có tu hành, đặt ta vào vị trí của ngươi, ta cũng chỉ có thể làm được như vậy."
Ninh Dịch trầm mặc.
Bùi Phiền bỗng nhiên lẩm bẩm nói: "Vậy mà ngày hôm qua ông còn nói nếu như Ninh Dịch có dáng vẻ của ông năm mười sáu tuổi thì đã sớm giết sạch bọn họ rồi."
Từ Tàng mỉm cười nói: "Ta sáu tuổi theo cha ngươi học kiếm, tám tuổi đã bắt đầu giết người, tuy rằng chưa bắt đầu tu hành, nhưng lúc ta mười tuổi lẻ loi một mình thì đã xử lý gọn một hang ổ thổ phỉ."
Bùi Phiền liếc mắt, hai tay nâng bát sứ, tiếp tục trầm mặc uống canh vịt hầm ừng ực.
"Ninh Dịch... ta dạy ngươi giết người là bởi vì ta cảm thấy sống không được bao lâu nữa, nếu như không lưu lại chút gì, thực sự có chút đáng tiếc." Từ Tàng bỗng nhiên nhẹ giọng nói: "Nhớ kỹ, ta và ngươi không thực sự là sư đồ."
Đáy lòng Ninh Dịch hơi xúc động, mở miệng, muốn nói lại thôi.
Hắn nghĩ thầm tự giễu, xem ra Từ Tàng không muốn dính líu quan hệ với mình.
Một giây sau, nam nhân mang Tế Tuyết trên lưng bỗng nhiên gỡ trường kiếm xuống, đặt trên đầu gối, nghiêm nghị hỏi: "Nhưng ngươi có bằng lòng gia nhập Thục Sơn ta không?"
Thiếu niên ngẩn người, trong khoảng thời gian ngắn, không rõ ý của Từ Tàng.
"Trong vòng một tháng, ta có thể bảo vệ ngươi tiến nhập sơ cảnh." Từ Tàng đặt hai tay tại hai đầu Tế Tuyết, thản nhiên nói: "Tử Huyền tâm pháp của Đạo Tông thích hợp để tu hành tiền tam cảnh, bất luận ngươi lựa chọn thế nào, ta đều sẽ cho ngươi công pháp đằng sau. Tiến nhập Thục Sơn ta, Thục Sơn sẽ không cho ngươi gì cả, nhưng Từ Tàn ta, sẽ coi ngươi là người thân rất quan trọng... Triệu Nhuy chết rồi, ta sẽ thay hắn dốc túi truyền thụ, nếu như có một ngày ta chết, vậy thì thanh Tế Tuyết này, sẽ để lại cho ngươi."
Nói đến sau cùng, lời nói của nam nhân rất nhẹ nhàng.
Ninh Dịch lập tức đơ ra.
Từ Tàng không muốn thu mình làm đồ đệ.
Mà thay Triệu Nhuy dốc túi truyền thụ...
Triệu Nhuy... Triệu Nhuy?
Hai tay nam nhân đặt trên miếng vải đen, lòng bàn tay đổ ra một ít mồ hôi ấm áp. Sau khi nói xong, sắc mặt ông ta ngưng trọng, nhìn chăm chú vào Ninh Dịch, trịnh trọng hỏi: "Ngươi, có nguyện ý hay không?"
Ninh Dịch nhìn nam nhân trước mặt, muốn nói đương nhiên, phát hiện mình lại nói không ra lời.
Hắn lại quay đầu nhìn về phía Bùi Phiền, nhìn thấy nha đầu ra sức gật đầu với mình.
Thiếu niên hít sâu một hơi, ừ một tiếng nhấn mạnh.
Từ Tàng nở nụ cười, giơ một tay lên, chậm rãi lướt qua một ngọn nến, hai ngón tay nhíu một ngọn lửa, ánh lửa chập chờn, ngọn lửa cháy trên bấc đèn nhún nhảy trước mặt Ninh Dịch.
Tường mờ nhạt, bóng lay động.
Có người nhíu lửa đứng, đứng lên, hai ngón tay đặt trên trán thiếu niên, dặp tắt lửa, ban xuống lễ thu đồ của Thục Sơn.
Tân hỏa tương truyền, đời đời thay thế.
Từ Tàng cười cười, nhẹ giọng lẩm bẩm nói: "Triệu Nhuy à... Ta thay ông thu hời một tên đồ đệ."