• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong khi bản thân là sư thúc tương lai của Thục Sơn.

Trước khi cầm Tế Tuyết trong tay, bản thân cần phải tỏ thái độ đủ hữu hảo đối với Thục Sơn.

...

...

Xe ngựa từ từ dừng lại, Lý Bạch Lân vén rèm xe lên, nheo mắt, nhìn cảnh tượng giọi vào mắt, lá khô ở Cảm Nghiệp tự xoáy trong gió.

Tự miếu không có sửa chữa đổi mới qua, tường đỏ rạn nứt, mang theo một luồng khí tức yên tĩnh cùng quạnh quẽ.

Từ Thanh Khách thuận theo phương hướng rèm xốc lên, nhìn chăm chú cảnh quan trong chùa, chỉ cảm thấy có chút không hợp với lẽ thường, thời điểm cuối mùa thu, cây cỏ tỏa khí tức tươi mới, chẳng những không tan hoang, mà ngược lại còn nhiều thêm một ít sinh cơ.

Đây kỳ thực là một cảnh tượng trái nghịch.

Người của Tiểu Vô Lượng sơn không có đạp kiếm mà đi, lúc đi theo sau Tam hoàng tử, bọn họ dỡ ngự kiếm, khoác ma bào, thu cất khí cụ kiếm trong hộp, không khác gì người thường.

Tô Khổ của Kiếm Hồ cung cau mày, hắn mơ hồ cảm giác được một ít cảm giác cổ quái, cảm giác như vậy rất là hiếm thấy, lúc hắn ở Thánh địa lòng đất Kiếm Hồ cung, từng có một chút xung động, tinh huy lưu chảy giữa huyết dịch, tuôn trào có chút không kiểm soát.

Hai tốp nhân mã, ba bốn mươi người, một buồng xe, cứ như vậy dừng ở cửa ra vào Cảm Nghiệp tự.

Hào quang của ánh trời chiều mang theo một ít cảm giác mát lạnh, kéo cái bóng ra rất dài, tượng sư tử đá giương nanh múa vuốt, trát trên mặt đất thành một hình ảnh vỡ, phiến lá bay lên theo gió rơi xuống kề sát đất, không phân biệt được là cái bóng hay là lá khô.

...

...

Ninh Dịch đang giúp nữ hài lấy Thần tính ra.

Mỗi ngày hắn đều sẽ đến.

Mặc dù đã lấy ra bốn mươi ba giọt Thần tính, trạng thái thân thể của Từ Thanh Diễm đã có khôi phục, hắn vẫn theo thói quen, mỗi ngày vào lúc chiều, xuất phát từ viện ở An Lạc thành, mang theo ô kiếm, đến Cảm Nghiệp tự một chuyến, lấy Thần tính mới sinh ra trong cơ thể Từ Thanh Diễm ra.

Thần tính là một vật chất cực kỳ hi hữu, cơ thể Từ Thanh Diễm như một thai mẹ, mỗi ngày đều sẽ thai nghén ra Thần tính mới tinh, trước khi ngưng kết thành giọt nước, vốn có dạng sương mù, quấn quanh xoắn xuýt như sợi thô, đan dược Thục Sơn dược tính bá đạo, cưỡng ép ngưng tụ thành giọt nước, trong thân thể của nữ hài, khắp nơi đều có tàn dư của Thần tính, những tàn dư vẫn chưa kịp ngưng kết, có lẽ chỉ dựa vào uống thuốc, vĩnh viễn không thể ngưng kết.

Ninh Dịch dựa vào sáo xương, hấp thu từng chút một.

Từ Thanh Diễm từng nói qua, thời gian mình lưu lại trong chùa sẽ không quá dài, Ninh Dịch biết sau lưng nàng rốt cuộc ẩn giấu thế lực to lớn ra sao, cho dù là Tam hoàng tử có thể nói là tinh thần sa sút ở Tây Cảnh hiện nay, sau lưng cũng là non nửa hoàng thất Đại Tùy.

Hắn không đắn đo tiến vào hoàng thất tranh quyền.

Nhanh thôi nữ hài sẽ được đưa vào hoàng thành.

Nhưng Ninh Dịch chưa từng nghĩ tới, ngày này tới có chút khác với trong tưởng tượng của mình.

Hắn nhíu mày, trực giác mơ hồ nói với bản thân, nhóm nhân mã đến bên ngoài chùa kia, tựa hồ mang theo một luồng khí tức bất thiện.

"Là ca ta." Nữ hài thở ra một hơi, nàng không có đi xem ngoài cửa sổ, trên mặt đã mang một chút tiếc nuối, giọng nói ôn nhu: "Đa tạ huynh... Ninh Dịch, họ tới tìm ta rồi, ta chỉ e phải đi rồi."

Áp lực nơi đáy lòng Ninh Dịch càng lúc càng lớn, hắn nhìn đôi gò má hoàn mỹ của nữ hài, sau đó đứng lên, xuyên thấu qua khe hở cửa sổ trúc, thấy được đường nét lờ mờ bên ngoài chùa.

Những người đó... đến tìm mình.

Từ Thanh Diễm cũng cảm giác được một số chỗ cổ quái, những người đứng bên ngoài chùa kia, không ai mở miệng nói chuyện... Những người khoác áo bào xám lớn đó rõ ràng là người tu hành, khí thế của bọn họ bừng bừng mà lại ngưng trệ.

Không phải đến tìm mình sao?

Từ Thanh Diễm ngơ ngẩn nhìn về phía Ninh Dịch.

Ninh Dịch cười không ra tiếng, hắn vỗ vỗ vai nữ hài, lúc lùi về phía sau, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của nàng, nghiêm túc nói: "Không cần lo lắng, mọi chuyện đã có ta."

Ô kiếm tựa ngay bên cạnh hắn.

Ninh Dịch cầm ô kiếm lên, lặng lẽ nhớ lại chi tiết lúc mình giết người chặn hàng... Thượng Quan Kinh Hồng đã chết, người cản đường đã chết, người nhìn thấy cảnh này khi đó, hẳn đã chết hết.

Chỉ có một người sống sót.

Nam nhân trên núi nhỏ, cưỡi ngựa nhéo mũi tên, nói với mình câu.

"Ninh Dịch, ta nhớ kỹ ngươi rồi."

Thiếu niên nhẹ nhàng hít một hơi.

Từ Tàng nói không sai, giết người nên gọn ghẽ, nếu như bản thân giết sạch tất cả, thì sẽ không có phiền phức hôm nay.

Ninh Dịch đứng trong phòng, duỗi một tay ra, dừng lại trong phút chút đẩy cửa.

Nữ hài khẽ nói: "Ninh Dịch."

Ninh Dịch dừng một chút.

Nữ hài do dự nói: "Cẩn thận một chút."

Ninh Dịch cười cười.

Mang theo ô, đẩy cửa ra, ánh mặt trời ngoài phòng rơi trên lá đỏ, tầng tầng lớp lớp, hắn đứng ở trong chùa, cách một hàng rào, tổng cộng ba mươi bảy tên mặc đại bào màu xám, ngoại trừ khí tức cây cỏ thời điểm tà dương, còn có một luồng... khí tức quen thuộc từng ngửi thấy qua lúc ở Tây Lĩnh.

Ninh Dịch nhìn quét một vòng, nhìn thấy người của Tiểu Vô Lượng sơn lúc trước từng gặp mặt một lần.

Trịnh Kỳ cau mày, cảm thấy thiếu niên này giống như đã từng quen biết, trong khoảng thời gian ngắn không nghĩ ra gặp qua ở đâu.

Lúc ấy quá mức hỗn loạn, bụi mù văng khắp nơi, thời gian dừng lại lại quá mức ngắn ngủi.

Khí chất của Ninh Dịch đã thay đổi rất nhiều, tóc cắt ngắn, gọn gàng, cả người đổi bộ bào mới, sau khi bước vào con đường tu hành, hắn mỗi ngày cùng Từ Thanh Diễm ở cùng nhau, trên người mang theo một ít Thần tính như có như không.

Ninh Dịch vội vàng di chuyển ánh mắt, mang theo ô kiếm, mũi kiếm cắm trên đất, nhìn chăm chú buồng xe có đám người vây quanh.

Trong xe truyền đến một giọng nói.

"Ngươi có biết, ta là ai?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK