• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giữa bụi mù, Ninh Dịch cảm thấy lực lượng nam nhân ép ở bả vai càng ngày càng nặng. Sau khi chậm rãi hô hấp mấy nhịp, nam nhân phía sau đã nương theo cánh tay áp trên bả vai mình, gian nan đem trọng lượng nửa thân thể nghiêng dựa hết vào bả vai mình.

Đến bước ngoặt này, Từ Tàng vẫn cứ mỉm cười.

Ông ta cười nói: "Ngươi đếm một chút, bọn họ có bao nhiêu người, ta muốn giết sạch toàn bộ bọn họ."

Ninh Dịch bắt đầu đếm rất nghiêm túc một hai ba bốn năm sáu bảy...

Hắn không hoài nghi chút nào Từ Tàng có thể giết chết hết tất cả bọn họ.

Từ Tàng có chút bất đắc dĩ nói: "Nhưng ta chỉ còn lại một kiếm."

Ninh Dịch trừng lớn hai mắt quay đầu lại: "Ông chỉ có một kiếm?"

Từ Tàng mỉm cười nói: "Hơn nữa một kiếm đã dùng trên người con nhện yêu kia."

Ninh Dịch cứng rắn nuốt mấy chữ thô tục trở vào trong bụng.

Sắc mặt hắn có chút tái nhợt, đến lúc này, cảm giác hoảng loạn trước đó một lần nữa trở lại.

Ninh Dịch có thể cảm nhận được, nam nhân áp trọng lượng nửa thân thể lên bả vai mình, lảo đà lảo đảo, hầu như đã đến mức độ đèn cạn dầu.

"Tin tức tốt là, bọn họ không biết."

Từ Tàng mỉm cười nói: "Yên tâm... bọn họ chỉ là hoài nghi, khi ta xuất hiện ở sau lưng ngươi, bọn họ đã không dám ra tay."

Ninh Dịch chú ý tới cả người Từ Tàng đều đang run rẩy, nhưng bàn tay hết lần này tới lần khác nắm lấy tay cầm chuông của mình, cực kỳ vững vàng.

"Rất khéo, bây giờ ta đang nắm giữ Tam Thanh linh của Đạo Tông. Rất không khéo, một người nào đó của Đạo Tông có quan hệ rất tốt với ta. Bọn họ muốn giết ta, nếu người đó tới, bọn họ sẽ không thể giết được ta."

Từ Tàng nhẹ giọng nói: "Thiếu niên rơi vào tuyệt cảnh, không thể không nói, vận may của ngươi vô cùng tốt, nếu như hôm nay không có ta, ngươi đã sớm chết, bất kể là Thiên Cung, Đạo Tông, hay là kẻ tu hành đứng ở bên đó, đều không phải người lương thiện. Hết lần này tới lần khác trên người của ngươi có Tùy Dương châu, Tam Thanh linh, còn có..."

Ông ta nhíu mày, liếc nhìn sáo xương hình chiếc lá Ninh Dịch nắm trong tay, nói: "Còn có cây sáo cổ quái kia, đều là đồ tốt."

"Thất phu vô tội, hoài bích có tội. Những đồ vật này... đã gây sự chú ý tới những kẻ tu hành đó, đủ để hai người các ngươi chết đến mười lần."

Từ Tàng cười nói: "Hiện tại ta đã đến rồi, thì không như vậy."

Ninh Dịch kích động nói: "Tiền bối, bọn ta có thể sống sót sao?"

Từ Tàng nghiêm túc nói: "Không, các ngươi rất vinh hạnh có thể chôn cùng ta... ở vùng hoang dã chim không thèm ị này, thời điểm sư điệt Thục Sơn báo thù cho ta, hẳn sẽ nhân tiện lập cho các ngươi một tấm bia. Đúng rồi, ngươi tên là gì?"

Thiếu niên tỏ vẻ phức tạp.

"Ninh Dịch."

"Tên rất hay." Nam nhân quay đầu lại, cười hỏi: "Nha đầu, còn ngươi?"

Nam nhân đứng giữa bụi mù, thời khắc quay đầu lại, toàn thân cứng đờ.

Trong bụi mù tung bay, ông ta nhìn thấy đứa bé gái có khuôn mặt đẹp như hoa, ngồi quỳ chân khóc phía sau mình.

Bụi mù tứ tán.

Trên gương mặt đó mang theo máu tươi do cọ xước. Đứa bé gái cắn răng, hai tay chống đất, đặt trên làn váy tàn tạ. Hai châu nhỏ bên dưới làn váy, ngay cả toàn thân, đều đang run rẩy.

Lệnh bài khắc hoa kia được nàng siết chặt trong tay, phát ra tiếng vang răng rắc.

Trường lệnh của Lạc Già sơn.

Bùi Phiền khóc ra thành tiếng, âm thanh khàn khàn mang theo tiếng nức nở.

"Từ Tàng... Từ thúc thúc."

Đầu óc Từ Tàng trống rỗng một vùng.

Hậu nhân của Bùi gia, vẫn còn sống... vẫn còn sống?

Ông ta như bị một cây búa tạ đập trúng mạnh mẽ, trời đất quay cuồng, trước mắt mơ hồ lại rõ ràng, toàn bộ thế giới chỉ còn lại đứa bé gái đang khóc gọi mình Từ thúc thúc kia.

Ninh Dịch cảm thấy bả vai chìm xuống lại nhẹ đi.

Nam nhân kia buông bàn tay ra, dựa vào lực lượng của chính mình, loạng choà loạng choạng đứng thẳng thân thể.

Tiếp theo đó là tiếng rút kiếm leng keng.

Trên mặt Từ Tàng, nụ cười mang theo tự giễu biến mất hẳn, ông ta rút kiếm ra, cắm bên cạnh, sắc mặt ngưng trọng, quỳ nửa người trước mặt đứa bé gái.

Một tay cầm chuôi kiếm, chậm rãi nắm chặt, rút kiếm như bạt núi.

Từ Tàng nhẹ giọng nói hai chữ: "Nhắm mắt."

Bùi Phiền ngây ngốc.

Ninh Dịch không kịp phản ứng.

Phạm vi một dặm, mây khói cuồn cuộn trắng bệch, bầu trời Thanh Bạch thành, huy hoàng như thần giáng, một kiếm xa tự trên tận vì sao, chậm rãi bóc ra, tốc độ từ từ tăng nhanh, xuyên phá tầng mây, cuối cùng nện xuống nhân gian!

Ngay thời khắc này, thư sinh xách theo đèn lồng đột nhiên hét lớn.

"Lui!"

Hòa thượng ngồi xổm bên trong lùm cây.

Sát thủ Địa Phủ kề sát trên cây khô.

Bốn phương tám hướng, mấy chục người dồn dập lùi đi.

Trong vòng một dặm, từ ngoài vào trong, long trời lở đất, kiếm khí từ mặt đất phun ra.

Cây cỏ khom lưng, đại thụ đứt đoạn, ngói vỡ tường đổ bị kiếm khí xoắn lại như sợi, đá vụn bắn ra, máu tươi bộc tán.

Trên đỉnh đầu nam nhân quỳ nửa người trên đất, có một ngôi sao ngưng tụ, trắng xám như tuyết, sát khí mười phần.

Từ Tàng thở nặng nề, một tay cắm kiếm trở vào vỏ, tay còn lại giữ động tác che mắt Bùi Phiền.

Ninh Dịch sắc mặt trắng bệch, ngơ ngác nhìn mình cảnh tượng thê thảm trước mắt.

Kiếm khí vẫn đang lượn lờ, chẳng qua ở trong hư không bên ngoài ba người. Bồ Tát miếu sụp đổ một nửa bị kiếm khí xuyên qua, vô số mảnh vụn vờn quanh quanh ba người. Tinh huy thiết thực tràn ngập bốn phía.

Giống như đứng trong thế giới đáy biển tràn ngập kiếm khí, trời long đất lở, quy tắc trên lục địa không còn tồn tại.

So với nghiền nát vụn gỗ, nhiều hơn là máu thịt bị kiếm khí róc xuống.

Tay gãy.

Xương cốt.

Sợi tóc.

Hắn quay đầu lại, nhìn thấy gò má Từ Tàng đang ngửa đầu nhắm mắt thở gấp nặng nề.

Vị trí thứ ba Đại Tùy mười năm trước.

Phá tan Thập Cảnh, ngưng tụ Mệnh Tinh, được ca tụng là Kiếm Tiên đệ tử có sát nghiệt nặng nhất Thục Sơn một trăm năm qua.

Ngôi sao đó trắng bệch như tuyết rơi.

Thái Bạch Sát Tinh.

Trên đỉnh đầu Từ Tàng, ngôi sao liều mạng mới ngưng tụ ra.

Rắc một tiếng, cứ thế vỡ vụn ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK